Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 609

Ôn Thu Ninh thương mẹ mà không biết phải nói sao, chỉ đành bất lực nói. "Mẹ đừng nghĩ nữa, người ta đã mất rồi."

"Mẹ ra ngoài từ sáng, chắc chắn chưa ăn cơm trưa." Ôn Thu Ninh nói tiếp. "Mẹ ngồi nghỉ đi, để con đi nấu cơm."

Trong nhà không còn nhiều đồ ăn, Ôn Thu Ninh xào một đĩa rau cải trắng, lại gắp một chén dưa muối. Hai mẹ con ăn vội vàng cho xong bữa tối.

Vừa nghe tin Ôn Thu Ninh gặp rắc rối với công việc, Vu Hướng Dương chưa kịp ăn cơm ở nhà đã vội vã đến tìm cô.

Nhìn thấy Vu Hướng Dương, Ôn Thu Ninh vừa mừng vừa tủi.

Mấy ngày nay, chuyện công việc khiến lòng cô bồn chồn, bất an.

Cô không thể không có việc làm, nhưng lại không muốn phải đi đến nơi xa xôi ấy.

Vu Hướng Dương lúc này giống như một bến cảng, khiến trái tim cô đang chơi vơi bỗng tìm thấy nơi nương tựa.

"Vu Hướng Dương!" Cô xúc động đứng bật dậy khỏi ghế.

Vu Hướng Dương bước đến gần, định nắm lấy tay cô, nhưng thấy Ôn Cầm vẫn còn ở đó, hắn lại kìm lòng.

Hắn nói. "Anh biết chuyện công việc của em rồi, em đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có cách thôi."

Mũi Ôn Thu Ninh cay cay, cô khẽ gật đầu.

Cô tin tưởng Vu Hướng Dương. Mỗi khi cô gặp khó khăn nhất, Vu Hướng Dương đều sẽ xuất hiện.

Ôn Cầm lấy cho Vu Hướng Dương một cái ghế. Ba người quây quần bên bếp lò sưởi ấm.

Bụng Vu Hướng Dương đột nhiên kêu lên một tiếng. Ôn Thu Ninh nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.

Cô vừa rồi chỉ lo vui mừng, giờ mới chợt nhận ra Vu Hướng Dương đến đây rất sớm, chắc chắn là chưa kịp ăn cơm tối.

"Trong nhà vẫn còn cơm nguội, để em xào cho anh một bát cơm rang nhé." Ôn Thu Ninh nói rồi đứng lên.

Vu Hướng Dương xấu hổ gãi đầu. "Anh tự làm được mà."

"Anh cứ ngồi đi."

Ôn Thu Ninh rửa vài lá cải trắng rồi thái nhỏ. Chờ chảo nóng, cô cho dầu vào, sau đó đập hai quả trứng gà vào chiên xào. Lòng đỏ trứng tan hết, cô lại cho cải trắng vào cùng các loại gia vị. Cải trắng chín tới, cô đổ cơm nguội vào rang cùng.

Vu Hướng Dương nhìn động tác thuần thục của cô, trong lòng thầm nghĩ, hắn cũng phải học nấu cơm cho thật giỏi mới được.

Giống như Trình Cảnh Mặc ấy, không để Niệm Niệm phải vào bếp. Sau này khi hắn và Ôn Thu Ninh kết hôn, hắn cũng sẽ không để cô phải nấu nướng nữa.

Rất nhanh, một bát cơm rang trứng cải trắng nóng hổi đã được làm xong.

"Vào trong nhà ăn đi anh." Ôn Thu Ninh bưng bát cơm vào phòng.

Ôn Cầm đã về phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.

Vu Hướng Dương ăn một cách ngon lành. Ôn Thu Ninh ngồi đối diện, mãn nguyện nhìn hắn.

Ăn được một lúc, Vu Hướng Dương nói. "Ngon thật, em nấu món gì cũng ngon."

Ôn Thu Ninh mỉm cười. "Từ bao giờ anh cũng học được thói xu nịnh thế?"

"Anh nói thật mà!" Vu Hướng Dương nghiêm túc đáp. "Anh đâu phải là Vu Hướng Niệm. Có những lúc Trình Cảnh Mặc nấu khó ăn muốn chết, nhưng em ấy vẫn cứ tấm tắc khen ngon."

Ôn Thu Ninh có thể tưởng tượng được dáng vẻ Vu Hướng Niệm khi khen người khác. Đôi mắt cong cong, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói ngọt như ăn kẹo, khiến cho người được khen thật sự cảm thấy mình tài giỏi lắm vậy.

"Dở như vậy, Vu Hướng Niệm có ăn không?" Ôn Thu Ninh hỏi.

"Em ấy tinh ranh lắm, sao có thể ăn!" Vu Hướng Dương cười. "Em ấy sẽ khuyên bọn anh ăn nhiều vào, thậm chí còn "ân cần" gắp thức ăn vào bát bọn anh. Anh và Tiểu Kiệt là hai người bị 'hại' nhiều nhất!"

Ôn Thu Ninh "ha ha ha" cười lớn.

Vu Hướng Niệm thật sự rất biết cách dỗ Trình Cảnh Mặc vui vẻ. Điểm này, cô nhất định phải học hỏi Vu Hướng Niệm.

Nhắc đến những chuyện của Vu Hướng Niệm, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, Ôn Thu Ninh tạm thời quên đi nỗi phiền muộn vì công việc.

Đến tối, Vu Hướng Dương cũng phải về nhà.

Ôn Thu Ninh tiễn hắn ra ngoài. Hai người đi đến ngã tư, Vu Hướng Dương mới dám ôm cô vào lòng.

Khi còn ở trong nhà, cả hai đều nghĩ đến Ôn Cầm, nên không có bất cứ cử chỉ thân mật nào.

Ôn Thu Ninh vòng tay ôm lấy hắn, cảm nhận sự bình yên mà hắn mang lại.

Gió lạnh rít lên không thể làm nguội đi hai trái tim đang cháy bỏng.

Vu Hướng Dương vùi đầu vào vai cô, ghé sát tai thì thầm. "Ninh Ninh, đừng đi đến nơi đó làm việc, đừng rời xa anh."

"Em đừng lo, chú Tống đang giúp tìm cách rồi. Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, dù em có không tìm được việc, anh cũng sẽ nuôi em cả đời."

Vu Hướng Dương cúi đầu, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào vành tai Ôn Thu Ninh, nóng rực cả một mảng da, cứ thế lan tỏa vào tim cô.

Ôn Thu Ninh rúc sâu vào lòng hắn, nửa đùa nửa thật hỏi: "Anh có ba mươi đồng lương, nuôi em thế nào được?"

"Thật sự không được, anh sẽ bảo bố mẹ giúp đỡ chúng ta một chút. Vài năm đầu có thể sẽ hơi khổ, nhưng đợi anh tốt nghiệp rồi, nuôi em và dì chắc chắn không thành vấn đề," Vu Hướng Dương nói, giọng điệu kiên định, ánh mắt chứa đầy hy vọng.

Để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho Ôn Thu Ninh, hắn lại tiếp tục thủ thỉ: "Ngày trước, Niệm Niệm gả cho Trình Cảnh Mặc cũng là dựa vào cậu ấy lo liệu. Đàn ông lo chuyện gia đình vốn là việc hiển nhiên mà, em không cần có tâm lý gánh nặng đâu."

Nghe những lời âu yếm từ người mình yêu, tim Ôn Thu Ninh tan chảy. Trong vài giây ngắn ngủi ấy, cô thậm chí đã định đồng ý với ý kiến của Vu Hướng Dương, chỉ cần được ở lại bên cạnh hắn.

Nhưng cũng chỉ vài giây sau, lý trí đã kéo cô quay trở lại.

Cô không muốn dựa dẫm vào ai cả, cuộc đời cô phải do chính mình làm chủ, phải có ý nghĩa của riêng mình, chứ không phải bám vào bất kỳ ai.

"Hướng Dương, em nhất định phải đi làm," cô nói, giọng kiên quyết.

Vu Hướng Dương siết chặt cô hơn: "Được, anh sẽ về nói lại với chú Tống. Nhưng em phải ở lại Bắc Kinh, nếu em đi rồi, anh phải làm sao bây giờ?"

Bình Luận (0)
Comment