Tô Ngọc Lệ trả lời cộc lốc, không chút cảm xúc: "Tôi sẽ nhận nó làm con nuôi! Cô cũng biết đấy, nếu người ngoài biết nó là con ruột của hắn thì sẽ thế nào, tôi không cần phải nói nhiều."
Bà ta nói tiếp: "Nhưng cô phải rời khỏi Bắc Kinh! Sau này, chúng tôi sẽ chu cấp tiền sinh hoạt định kỳ cho cô, lo cho cô đến già. Đổi lại, cô không được xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!"
Ôn Cầm thất vọng: "Thế là muốn chia rẽ hai mẹ con tôi sao?"
Tô Ngọc Lệ nheo mắt lại, muốn nổi nóng nhưng rồi lại kiềm chế: "Sao? Cô còn định dọn về nhà tôi ở cùng con gái sao?"
"Tôi không có ý định đó," Ôn Cầm nói, "Nhưng tôi không yên tâm khi để con gái tôi một mình bước vào nhà cô."
"Cô không yên tâm?" Tô Ngọc Lệ cười khẩy, "Có cha ruột nó ở đó, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn thịt nó sao?"
Tô Ngọc Lệ tiếp tục thuyết phục: "Cô tự nghĩ xem, con gái cô đi theo cô thì cuộc sống sẽ tốt hơn, hay theo hắn thì tốt hơn? Chưa nói đâu xa, chỉ riêng chuyện con gái cô sắp lấy chồng, cô có thể cho nó cái gì?"
"Nếu nó về với chúng tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho nó một phần hồi môn thật hậu hĩnh, đúng chuẩn gả con gái nhà người ta. Có như vậy, về đến nhà chồng nó mới không bị người ta coi thường!"
Thực ra, Tô Ngọc Lệ đồng ý cho Minh Nguyên Kiều nhận con là vì nghĩ đến việc Ôn Thu Ninh sắp lấy chồng, sẽ không ở lại nhà làm bà ta ngứa mắt. Hơn nữa, việc nhận làm con nuôi là quyết định mà hai người họ đã bàn bạc từ trước.
Tim Ôn Cầm lạnh đi một nửa. Bà đã từng nghĩ Minh Nguyên Kiều muốn đường đường chính chính nhận lại con, không ngờ lại dùng cách này, để Tô Ngọc Lệ đứng ra nhận làm con nuôi.
Ôn Cầm hỏi thẳng: "Đây là quyết định của hắn, hay là của cô?"
"Cô đừng bận tâm! Chỉ cần nói cô có đồng ý hay không!"
Ôn Cầm hỏi tiếp: "Nếu hai người nhận nó làm con nuôi, vậy chuyện về ba ruột của nó sẽ giải quyết thế nào?"
Tô Ngọc Lệ sốt ruột đáp: “Tất nhiên không thể là hắn được, nhưng chúng ta sẽ tìm một người khác, đảm bảo không có vấn đề gì.”
Ôn Cầmthất vọng cúi gằm mặt xuống. Bà nghe thấy Tô Ngọc Lệ nói tiếp: “Bà và con gái bà bàn bạc cho kỹ đi, chúng ta giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Có một nhà mẹ đẻ đàng hoàng, con gái bà gả đi cũng được nở mày nở mặt!”
Ôn Cầm cả ngày không ăn uống gì, cứ ngồi thẫn thờ như người mất hồn. Cha ruột thì chỉ có thể nhận làm cha nuôi, còn mẹ ruột thì phải rời xa nơi này.
Đây là cách hắn nghĩ ra sao ?
Vẹn cả đôi đường sao ?
Là vẹn cả đôi đường, nhưng không phải dành cho mẹ con bà.
Khi Ôn Thu Ninh về đến nhà, Ôn Cầm vẫn ngồi bất động, dáng vẻ như người mất hồn. Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ, hai tay đặt lên đùi bà: “Mẹ, lại làm sao vậy?”
Ôn Cầm bình tĩnh nhìn cô, nước mắt đột nhiên trào ra, bà vội lau đi rồi nói: “Lát nữa ăn cơm, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Ôn Thu Ninh hiểu rằng mẹ muốn nói ra thân phận của người đàn ông kia. Cô gật đầu: “Mẹ, bình thường mẹ nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, kết bạn để tâm sự. Mẹ cứ buồn vui thất thường như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.”
Ôn Thu Ninh ra ngoài nấu cơm. Sau khi hai mẹ con ăn xong và dọn dẹp, họ ngồi đối diện nhau. Ôn Cầm chuẩn bị tâm lý một lúc lâu mới lên tiếng: “Cha con... mấy hôm trước đã đến tìm mẹ.”
Ôn Thu Ninh không ngờ rằng người đàn ông đó cũng đang ở Bắc Kinh. Đồng thời, cô cũng nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân những ngày gần đây mẹ vui vẻ. Trong lòng cô dâng lên sự ghét bỏ, thậm chí là khinh thường cái tình yêu hạ thấp bản thân của mẹ. Cô nén sự khó chịu xuống, chờ mẹ nói tiếp.
“Cả vợ của cha con cũng đã đến tìm mẹ. Họ muốn nhận con, nhận con làm con gái nuôi.”
“Con không nhận!” Ôn Thu Ninh từ chối thẳng thừng, ngữ khí đầy khó chịu: “Đừng nói là con gái nuôi, có nhận con làm tổ tông thì con cũng không nhận!” Nếu không phải vì kết hôn cần, cô không đời nào muốn dính dáng dù chỉ một chút với người đàn ông như thế!
“Ninh Ninh, con đừng kích động, nghe mẹ nói hết đã.”
Ôn Thu Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế.
Ôn Cầm nói tiếp: “Nếu con theo hắn, bề ngoài là con gái nuôi, nhưng con là con ruột của hắn, hắn sẽ không đối xử tệ với con. Con sắp kết hôn rồi, mẹ không có gì cho con, nhưng hắn có thể giúp con gả đi một cách vẻ vang.”
Ôn Thu Ninh nén giận rồi lại nén giận, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc ông ta là ai?”
Ôn Cầm đáp: “Về thân phận cha ruột của con, họ sẽ tìm cách giải quyết, đảm bảo không tra ra được vấn đề gì.”
Ôn Thu Ninh nghe ra, họ muốn làm giả giấy tờ, nói cô là con của Ôn Cầm với một người đàn ông khác.
Cuối cùng, Ôn Thu Ninh không thể nhịn được nữa, cô đứng phắt dậy, giọng nói không thể kiểm soát được nữa.
“Con chỉ muốn biết danh tính của ông ta, có khó đến vậy sao?! Mẹ cứ lần lữa mãi, giờ lại lén lút liên hệ với họ, nghĩ ra cái trò con gái nuôi này à?!” Ôn Thu Ninh cười: “Mẹ, mẹ ngốc hả? Mẹ không nhận ra ông ta chỉ muốn bảo vệ bản thân, còn tình cảnh của mẹ, ông ta có thèm để tâm không?!”
Ôn Cầm cúi gằm mặt xuống không nói gì. Bà nhận ra điều đó, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.