Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 646

Ngày hôm sau, kì nghỉ của Vu Hướng Dương kết thúc, hắn phải trở lại trường học.

Tự nhiên, Trình Cảnh Mặc cũng sớm đã biết chuyện Ôn Thu Ninh hiến da. Hắn ngạc nhiên, "Sao lại trùng hợp thế?" Rồi lại cảm thán, "Những cô gái tri thức như họ, tư tưởng và nhận thức cao thượng hơn chúng ta nhiều."

Vu Hướng Dương vẻ mặt buồn bã, "Hướng Niệm bảo tôi tác thành cho cô ấy, cậu nói tôi phải làm sao đây?"

Trình Cảnh Mặc hỏi lại, "Thế cậu có thể làm gì bây giờ? Định trói cô ấy lại không cho đi, hay quỳ xuống van xin?"

Vu Hướng Dương nghiêm túc suy nghĩ, "Tôi nghĩ quỳ xuống van xin thì hợp lý hơn. Trói cô ấy lại, tôi không nỡ."

Trình Cảnh Mặc trợn tròn đôi mắt, rồi ghét bỏ đẩy hắn ra, "Thôi đi, hai chúng ta không cùng đẳng cấp, đừng nói chuyện nữa."

Vu Hướng Dương từ phía sau túm lấy vai hắn, "Đồ vô lương tâm! Hồi trước cậu hỏi tôi đủ thứ, cậu quên rồi hả?"

Trình Cảnh Mặc vội vàng gỡ tay Vu Hướng Dương, lùi lại một bước để thoát khỏi. Nhưng Vu Hướng Dương đâu có để yên, hắn dùng tay kia kìm lại Trình Cảnh Mặc. Hai người cứ thế "một lời không hợp", liền xông vào "đánh nhau" ngay trên sân huấn luyện.

Trải qua vài ngày Trình Cảnh Mặc "tẩy não", tâm trạng Vu Hướng Dương cũng vơi bớt đi phần nào. Một câu nói của Trình Cảnh Mặc đã thật sự chạm đến đáy lòng hắn: "Đời người hạnh phúc nhất là được cùng người mình yêu bên nhau đến bạc đầu. Nhưng sự đời đâu thể nào trọn vẹn. Nếu giờ cậu không thể có được, thì điều tốt nhất chính là tác thành cho cô ấy."

Mặc dù trong lòng dâng trào cảm xúc, nhưng ngoài miệng Vu Hướng Dương vẫn khinh thường: Tên nhóc này, sến súa quá! Lại lén lút học tập đấy à?

Trình Cảnh Mặc không cho hắn đến tìm Ôn Thu Ninh, nhưng hắn không sao nhịn được. Hắn nhớ cô đến phát điên, nhưng cũng không muốn phá hỏng những kỉ niệm đẹp đẽ của hai người. Hắn lại làm như trước. Cứ mỗi tối thứ Bảy, hắn lại đạp xe đến con hẻm, dựng xe ở ngoài sân nhà ngang, rồi lẳng lặng đứng ở góc khuất nhìn về phía căn phòng của cô. Ngoài ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, hắn chẳng thấy được gì. Hắn cứ đứng đó, cho đến khi ánh đèn vụt tắt, rồi lại lầm lũi, thất thểu đạp xe trở về.

Một tuần sau, danh sách cán bộ đi công tác nước ngoài của Bộ Ngoại Giao được công bố. Căn cứ vào nguyện vọng cá nhân và sự cân nhắc của tổ chức, mười mấy người đã đăng ký được phân đi các quốc gia khác nhau. Vu Hướng Niệm và Ôn Thu Ninh sắp tới sẽ sang M quốc.

Vu Hướng Niệm vui vẻ kể cho cả nhà nghe chuyện này. Tiểu Kiệt dù luyến tiếc nhưng vẫn mừng cho cô, "Thím, thím sắp được ở gần cô Út rồi ạ?"

Vu Hướng Niệm lắc đầu, "Thím và cô Út vẫn còn xa lắm."

Lâm Vận Di cười nói, "Con sang đó, ít nhiều gì cũng trông nom Tiểu Ninh được một chút, mẹ cũng yên tâm hơn. Để mẹ viết thư cho con bé, bảo nó có kì nghỉ thì qua tìm con, như vậy mẹ mới bớt lo."

Tống Hoài Khiêm không nói gì, nhưng nụ cười dịu dàng trên môi cũng xem như đồng tình với lời đề nghị của vợ.

An An và Ca Cao không hiểu chuyện gì, chỉ thấy mẹ vui vẻ cười, thế là hai đứa cũng cười theo. Cả bàn ăn, chỉ có Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương là không sao vui nổi. Dù trong lòng đã đồng ý cho hai cô gái ra nước ngoài, nhưng bảo họ vui mừng thì họ không thể.

Cùng lúc đó, Vu Gia Thuận và Triệu Nhược Trúc cũng lên kế hoạch đến Bắc Kinh thăm con gái. Vu Gia Thuận đã về hưu từ tháng Ba năm nay, việc đi lại không còn phiền phức như trước. Hai người đến vào thứ Tư, đúng dịp Vu Hướng Niệm được nghỉ. Tuần sau, cô sẽ lên đường, đơn vị đã cho phép cô về nhà dọn dẹp đồ đạc và dành thời gian bên gia đình.

Đã hơn một năm Vu Gia Thuận chưa gặp con gái. Vừa xuống tàu, nhìn thấy Vu Hướng Niệm đứng ở sân ga, mắt ông đã đỏ hoe. Con gái ông càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng hiểu chuyện. Chỉ tiếc là cô con gái độc nhất này cứ bay xa mãi. Còn ba thằng con trai kia, muốn chúng "bay" cũng "bay" không được.

Nhìn thấy Tống Hoài Khiêm đứng bên cạnh con gái, ông vội vàng ngước mặt lên trời, cố kìm lại cảm xúc, rồi mới quay sang đối diện với hai người. Tuyệt đối không để ông sui này chê cười!

Vu Hướng Niệm đi ở giữa, mỗi tay kéo một người, vừa nói vừa cười, khuôn mặt rạng rỡ.

Tống Hoài Khiêm đi bên cạnh ông sui, đưa tay muốn xách hành lý giúp, "Ông sui, để tôi xách cho."

Vu Gia Thuận giật vali ra phía sau, mặt nghiêm nghị, "Tuy tôi lớn tuổi hơn ông, nhưng thân thể còn tốt chán. Chừng này hành lý vẫn chưa cần người khác giúp sức."

Tống Hoài Khiêm vội giải thích, "Tôi không có ý đó." Cũng chẳng biết tính ông Vu giống ai, Vu Hướng Niệm và Vu Hướng Dương đều hiền lành, dễ gần, riêng ông thì lúc nào cũng như vừa ăn phải thuốc súng.

Triệu Nhược Trúc vội vàng hòa giải, "Ông sui, đừng chấp nhặt với ông ấy. Niệm Niệm sắp đi xa, trong lòng buồn bực nên thấy ai cũng là cái này đức hạnh."

Tống Hoài Khiêm cười, "Không sao đâu, chúng tôi cũng luyến tiếc lắm."

Về đến Tống gia, cả nhà ăn bữa tối xong, ngồi quây quần trò chuyện ở phòng khách. Khi nhắc đến hai người Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc đang ở trường, Vu Hướng Niệm kể cho bố mẹ nghe chuyện của Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh.

Vu Gia Thuận ôm Ca Cao, mặt vẫn điềm tĩnh, còn An An thì ngồi dưới chân Triệu Nhược Trúc, say sưa chơi đồ chơi.

Triệu Nhược Trúc thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng thở dài, "Con bé là đứa tốt, chỉ tiếc là không có phúc. Hướng Dương nhà ta là người đàn ông tốt, làm chồng thì khỏi phải bàn, đáng tiếc quá."

"Nhưng mà, việc nào ra việc đó," Triệu Nhược Trúc đổi giọng, "Chuyện con bé hiến da cho Hướng Dương, chúng ta vẫn phải đến tận nhà cảm ơn."

Bình Luận (0)
Comment