Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 651

Ôn Thu Ninh đi thêm một đoạn, cũng nhìn thấy Vu Hướng Dương. Bốn mắt chạm nhau, chẳng khác gì biển sâu, mặt ngoài tĩnh lặng, nhưng dưới đáy là sóng gió cuộn trào.

Cô từng bước, từng bước đến gần. Cô dừng lại trước mặt họ. Cô mỉm cười gật đầu với Triệu Nhược Trúc. "Chào cô ạ."

Cô lại nhìn về phía Vu Gia Thuận, Vu Hướng Dương và ông trông rất giống nhau, từ sống mũi đến khuôn mặt. "Chào chú ạ."

Vu Gia Thuận mắt hoe đỏ gật đầu. Ông không quen cô gái này, chỉ xem như một lời chào hỏi.

Triệu Nhược Trúc đang lau nước mắt, nghe tiếng thì nhìn qua. "Chào cháu, Ôn đồng học. Lâu rồi không gặp."

Ôn Thu Ninh cười nói: "Cô và mọi người vẫn khỏe chứ ạ?"

"Khỏe lắm." Triệu Nhược Trúc nói, "Ra ngoài nhớ vạn sự cẩn thận đấy."

"Vâng, cháu cảm ơn cô."

Ánh mắt Vu Hướng Dương không rời khỏi Ôn Thu Ninh một giây nào. Nhưng cô không nhìn hắn nữa, mà đi đến trước mặt Tống Hoài Khiêm để chào hỏi.

Cuối cùng, Ôn Thu Ninh lại quay về trước mặt Vu Hướng Dương. Cô mỉm cười, đôi mắt lấp lánh. "Vu Hướng Dương, tái kiến!"

Tim Vu Hướng Dương đau nhói như bị xé nát. Hắn cũng mỉm cười, giọng khản đặc. "Tái kiến, nhớ chú ý an toàn."

Ôn Thu Ninh cười rồi lướt qua. Trái tim Vu Hướng Dương vỡ nát, tan thành từng mảnh, không thể nào nhặt lại.

Những người cùng đi đã tề tựu đông đủ, chuẩn bị vào cổng an ninh để lên máy bay. Vu Hướng Niệm trao hai đứa trẻ lại cho Trình Cảnh Mặc, hôn lên trán chúng thêm lần nữa. "Bảo bối, tạm biệt nhé."

Cô xách vali lên, nói với cả nhà. "Bố mẹ, con đi đây. Mọi người giữ gìn sức khỏe." Nói rồi, cô không chút do dự quay lưng bước đi.

Hai đứa nhỏ khóc thét, cố chạy theo. "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Cảm xúc vốn đã nghẹn lại, đến khoảnh khắc này thì vỡ òa. Vu Hướng Niệm nước mắt giàn giụa, bước thẳng về phía trước, không dám ngoái đầu nhìn lại.

Lâm Vận Di và Triệu Nhược Trúc nhìn theo bóng cô, dùng khăn tay che miệng mà khóc thành tiếng. Cuối cùng, nước mắt Vu Gia Thuận cũng không thể nén lại được nữa. Ông đưa tay lau, nhưng làm sao có thể lau hết được, cứ thế đến khi bóng dáng Vu Hướng Niệm mờ dần rồi biến mất.

Tống Hoài Khiêm cũng ấn ấn khóe mắt, cố kìm nén cảm xúc. Trình Cảnh Mặc siết chặt hai đứa trẻ trong tay, không để chúng chạy theo. Anh vùi mặt vào người các con, không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.

Lần trước Vu Hướng Niệm rời Nam Thành đi học ở Bắc Kinh, ít nhất mỗi năm anh có thể gặp cô hơn hai tháng. Còn lần này đi ít nhất là hai năm. Sao anh có thể không luyến tiếc chứ ?

Vu Hướng Dương dõi theo mấy người kia đi vào cửa an ninh, đến khi không còn nhìn thấy nữa. Mũi hắn cay xè, cổ họng nghẹn lại, đau đến mức không thể phát ra tiếng. Hắn ngẩng mặt lên nhìn trần nhà cao vời vợi, nuốt những giọt nước mắt chực trào ngược vào trong.

Trong lòng hắn mưa rơi tầm tã, nhưng trên mặt vẫn bình thản như thường. Tái kiến, Ôn Thu Ninh!

Ngô Hiểu Mẫn biết chuyện này sau khi Vu Hướng Niệm ra nước ngoài được gần một tuần.

Dạo gần đây, cô ta bận tối mắt tối mũi. Công việc ở xưởng may ngày càng phát đạt, họ đang gấp rút xây thêm nhà xưởng, tuyển thêm công nhân. Cửa hàng đồ điện mới mở thì khỏi phải nói, lúc nào cũng chật ních khách. TV và máy ghi âm bán chạy đến mức luôn trong tình trạng cháy hàng.

Hiện tại, Ngô Hiểu Mẫn đang chuẩn bị lấn sân sang lĩnh vực khoáng sản. Cô ta tính toán, nếu giành được quyền khai thác vài mỏ than và mỏ silic thì tiền sẽ chảy vào như nước lũ. Cô ta đang tất bật chạy vạy khắp nơi, tìm mọi mối quan hệ để có được những giấy phép khai thác quý giá ấy.

Cũng chính trong lúc lo chuyện làm ăn, cô ta tình cờ nghe các bạn học kể lại chuyện Vu Hướng Niệm và Ôn Thu Ninh đã xuất ngoại. Tin tức ấy khiến Ngô Hiểu Mẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lòng hận thù của cô ta đối với Vu Hướng Niệm đã lên đến đỉnh điểm, đến mức cô ta chỉ muốn lột da, uống m.á.u đối phương. Cô ta liều mạng kiếm tiền, chỉ mong một ngày có thể đánh bại Vu Hướng Niệm, ép cô ta phải quỳ xuống xin tha, phải hối hận. Thế mà, Vu Hướng Niệm lại sống sung sướng đến vậy ư?

Huống chi, bây giờ Vu Hướng Niệm đi vắng, Ngô Hiểu Mẫn cảm thấy giống như một người đang luyện b.ắ.n bia nhưng tấm bia lại đột nhiên bị cất đi, khiến cô ta mất phương hướng. Cảm giác này vừa hận vừa bực.

Không chỉ có vậy, Ngô Hiểu Mẫn đi làm cũng gặp nhiều chuyện phiền phức. Mấy bà chị ở cơ quan nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho cô ta. Nể mặt mọi người, cô ta cũng đi gặp vài lần, nhưng tất cả đều là "dưa vẹo táo nứt". Ngoại hình đã chẳng ra sao, lại còn tự cho mình hơn người chỉ vì có cái "bát sắt" rồi kén cá chọn canh. Nào là chê cô ta tiếng xấu, nào là chê ngón tay bị đứt, nào là chê cô ta ăn diện lòe loẹt, đủ thứ linh tinh!

Càng đáng ghét hơn, có vài tên đàn ông ở cơ quan lòng dạ không đứng đắn, cứ kiếm cớ công việc để sán lại gần, tìm cách lợi dụng. 

Mỗi một món nợ này, cô ta đều ghim hết lên đầu Vu Hướng Niệm. Cô ta thề rằng dù Vu Hướng Niệm không trở về, cô ta cũng sẽ tìm cách ra nước ngoài để tính sổ!

Tuy nhiên, Ngô Hiểu Mẫn chợt nghĩ lại, Vu Hướng Niệm đi vắng cũng là một cơ hội tốt. Trên gương mặt cô ta chợt hiện lên một nụ cười quỷ dị.

Bình Luận (0)
Comment