Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 661

Vu Hướng Niệm nhìn người trước mặt, phải mất một lúc lâu mới nhận ra. Đột nhiên, cô dang tay ôm chầm lấy Lâm Dã: "Lâm Dã, em làm chị sợ c.h.ế.t khiếp!"

Lâm Dã vẫn tỉnh bơ, đáp: "Em không sao."

Vu Hướng Niệm buông cô ra, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân.

"Sao trông em lại thành ra thế này?" Vu Hướng Niệm hỏi.

Hai tay Lâm Dã toàn máu, đầu ngón tay lấm lem, quần áo bị rách nhiều chỗ, trên mặt còn có một vết cắt vẫn đang rỉ máu.

Nghe câu hỏi, mắt Lâm Dã chợt đỏ hoe: "Nhiều người bị vùi lấp dưới đống đổ nát quá, em không thể đứng nhìn được."

Vu Hướng Niệm hiểu, nhưng Lâm Dã không phải nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, liều mình cứu người trong tình huống nguy hiểm như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao. Cô định mắng cho cô bạn một trận, thì Lâm Dã đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng lên: "Chị dâu, chị biết em đã thấy ai không?"

"Ai?" Vu Hướng Niệm hỏi.

"Bác sĩ Mạnh!" Lâm Dã nói, "Em đã thấy anh ấy cùng một vài người đang cứu hộ."

"Bác sĩ Mạnh?" Vu Hướng Niệm ngạc nhiên, không tin. "Em có nhìn nhầm không đấy?"

Bác sĩ Mạnh sao có thể xuất hiện ở một nơi như thế này?

Lâm Dã quả quyết nói: "Mắt em tinh lắm! Vừa nãy mọi người còn chưa thấy em mà em đã thấy mọi người rồi!"

Vu Hướng Niệm vẫn không tin lắm, "Em có nói chuyện với anh ấy không?"

"Không có, anh ấy không thấy em."

Vu Hướng Niệm lấy hộp cứu thương ra: "Đưa tay ra đây, chị xử lý vết thương cho, để thế này nhiễm trùng đấy."

Vu Hướng Niệm giúp Lâm Dã xử lý vết thương, dặn dò cô đừng đào bới nữa, có thể giúp làm việc khác thì làm.

"Em biết rồi mà." Lâm Dã chỉ vào những người cứu hộ chuyên nghiệp: "Họ vừa đuổi em ra rồi."

Nếu không bị đuổi ra, chắc chắn Lâm Dã vẫn còn đang hì hục ở đống đổ nát kia, làm sao mà gặp được Vu Hướng Niệm và mọi người.

Tìm được Lâm Dã, tảng đá trong lòng Vu Hướng Niệm cuối cùng cũng được gỡ xuống. Cô dặn dò Lâm Dã phải cẩn thận, chú ý an toàn, rồi cùng Ôn Thu Ninh vội vã chạy về lãnh sự quá.

Lãnh sự quán đã tạm thời có điện, mọi người đang ổn định và giúp đỡ những người dân đến lánh nạn.

Vu Hướng Niệm biết rằng trong hoàn cảnh thiên tai như thế này, nguồn thức ăn, thuốc men và y tế đều vô cùng khan hiếm. Cô đề nghị sứ quán giúp liên hệ bệnh viện địa phương, còn cô sẽ đến bệnh viện để cứu chữa những người bị thương.

Ôn Thu Ninh thì ở lại sứ quán phụ trách liên lạc, tiếp tế vật tư và hỗ trợ người dân.

Tuy có sự bảo lãnh của sứ quán, nhưng Vu Hướng Niệm không có bất kỳ giấy tờ hay bằng cấp y tế nào ở đây, nên bệnh viện chỉ sắp xếp cho cô làm một số việc lặt vặt.

Đúng lúc này, một bệnh nhân cấp cứu được đưa đến. Một thanh sắt đ.â.m xuyên qua lưng, chạm đến tim, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, nhưng bệnh viện lại không có ai đủ năng lực để làm cuộc phẫu thuật này.

Vu Hướng Niệm xung phong nói: "Tôi có thể làm, hãy sắp xếp cho tôi một người phụ tá."

Mọi người chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, hoàn toàn không coi lời cô nói ra gì. Ai mà tin được một cô gái trẻ người châu Á lại có thể làm một ca phẫu thuật khó như thế này chứ!

Vu Hướng Niệm lặp lại lần nữa, giọng nói trở nên kiên định hơn: "Xin hãy để tôi làm, làm ơn sắp xếp cho tôi một người phụ tá."

Lúc này, một bác sĩ nhìn cô với ánh mắt chế giễu, giọng điệu đầy mỉa mai: "Cô có thể làm sao? Cô biết cầm d.a.o mổ như thế nào không?"

Tình hình khẩn cấp, Vu Hướng Niệm chẳng buồn đôi co, cô nói thẳng: "Mọi người có hai lựa chọn, một là để tôi làm, hai là để hắn chết."

Mọi người sững sờ, nhưng vẫn không tin Vu Hướng Niệm có thể làm cuộc phẫu thuật này.

Đúng vào lúc nguy cấp nhất, một giọng nam mệt mỏi vang lên: "Tôi đảm bảo cho cô ấy, cô ấy có thể làm được ca phẫu thuật này!"

Vu Hướng Niệm ngẩng đầu lên, là Mạnh Nhất Minh!

Cả người hắn cũng lấm lem bụi bẩn, chỉ có cặp kính là vẫn sáng, sau lớp kính là đôi mắt thâm quầng lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Mấy bác sĩ nhiệt tình chào hỏi Mạnh Nhất Minh, xem ra hắn khá quen thuộc với họ.

Cứu người là quan trọng nhất, sau vài giây kinh ngạc, Vu Hướng Niệm nói: "Xin hãy sắp xếp phòng mổ và phụ tá, lập tức phẫu thuật!"

"Có phòng mổ, nhưng không có phụ tá," một bác sĩ nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Tất cả phụ tá đều đang bận trong phòng mổ khác rồi."

Vu Hướng Niệm: "..." Có cảm giác như là họ đang cố tình gây khó dễ cho cô vậy.

"Tôi sẽ làm phụ tá cho cô." Mạnh Nhất Minh bước ra khỏi đám đông, nói với mọi người: "Còn chần chừ nữa, hắn sẽ lên gặp Thượng đế mà tố cáo các người đấy."

Vị bác sĩ kia nhún vai: "Vậy bây giờ tôi sẽ sắp xếp cho hai người."

Vu Hướng Niệm và Mạnh Nhất Minh thay quần áo phẫu thuật, trong lúc khử trùng, cả hai nói chuyện với nhau vài câu.

Vu Hướng Niệm hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi gia nhập tổ chức cứu trợ của Liên Hợp Quốc."

"Thật lợi hại!" Vu Hướng Niệm thán phục từ tận đáy lòng.

Đây không phải là muốn gia nhập là có thể gia nhập, mà phải là nhân tài ưu tú toàn diện mới có thể lọt vào.

Mạnh Nhất Minh cũng không khiêm tốn: "Là nỗ lực cá nhân cộng với sự bồi dưỡng của quốc gia."

Để tăng cường ảnh hưởng của nước nhà trên trường quốc tế, nửa năm trước, tổ quốc đã chọn một nhóm người gia nhập tổ chức cứu trợ của Liên Hợp Quốc. Mạnh Nhất Minh có kinh nghiệm du học nước ngoài, thành thạo ngoại ngữ, lại xuất sắc trong lĩnh vực của mình, đương nhiên được chọn. Sau đó, hắn trải qua cuộc khảo sát của Liên Hợp Quốc và chính thức trở thành thành viên.

Vừa vào tổ chức chưa đầy một tháng thì gặp phải chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment