Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 672

Cuối cùng cũng đến lượt Vu Hướng Niệm.

Đồng chí Trọng Vũ đi tới trước mặt cô, Vu Hướng Niệm sốt sắng vươn hai tay, nắm lấy tay phải của ông.

"Thưa đồng chí Trọng Vũ, ngài vất vả rồi, thượng lộ bình an ạ!" Vu Hướng Niệm nói.

Đồng chí Trọng Vũ hiền từ mỉm cười: "Cô bé này rất dũng..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Vu Hướng Niệm vô tình lướt đến mái nhà ở một nơi rất xa, cô nhìn thấy một vầng sáng màu xám nhạt.

"Chỗ kia!" Vu Hướng Niệm buột miệng nói, chỉ tay về phía đó, "Hắn ở chỗ đó!"

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng cô chỉ, nhưng ngoài một mảng đen kịt, chẳng nhìn thấy gì cả.

Trừ Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương, không ai hiểu Vu Hướng Niệm chỉ vào nơi đó có ý gì.

Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dươngốc chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu.

Khoảng cách xa như vậy, không cần nói cũng biết, chắc chắn là s.ú.n.g ngắm! Chính xác và có tính sát thương cực lớn!

"Mọi người mau tản ra!" Trình Cảnh Mặc hô lớn một tiếng, sau đó cùng Vu Hướng Dương một người đi trước một người theo sau che chắn cho đồng chí Trọng Vũ, rồi nhanh chóng đưa ông đi về phía cầu thang máy bay, "Đồng chí Trọng Vũ, có tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, xin ngài lập tức lên máy bay."

Vừa dứt lời, một tiếng s.ú.n.g vang lên, không biết ai bị trúng đạn, ngã gục xuống đất. Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Trình Cảnh Mặc quay đầu lại nhìn Vu Hướng Niệm một cái. Theo vị trí ngắm b.ắ.n của tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, nếu đồng chí Trọng Vũ tránh đi, viên đạn sẽ b.ắ.n trúng Vu Hướng Niệm.

Nhưng Vu Hướng Niệm đâu có ngốc như vậy! Sau khi chỉ cho mọi người hướng có kẻ ám sát, cô liền chạy ra xa. Cô biết đối phương nhắm vào đồng chí Trọng Vũ, chỉ cần không ở gần ông ấy, cô sẽ an toàn.

Đồng chí Trọng Vũ dưới sự bảo vệ của hai người đã đi tới dưới cầu thang lên máy bay. Trình Cảnh Mặc hộ tống ông lên cầu thang, Vu Hướng Dương đứng ở dưới cầu thang chắn hậu.

Dưới đất vẫn trong tình trạng hỗn loạn, cảnh vệ phía M quốc yểm trợ Johan rút lui khỏi hiện trường, một vài tùy tùng chạy theo phía sau. Johan vừa đi vừa mắng, liên tiếp xảy ra hai vụ ám sát thế này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Mỹ quốc, khiến nước khác cho rằnghệ thống an ninh của họ chỉ là một trò đùa!

Điều khiến Johan không ngờ đến là, sự việc không chỉ dừng lại ở đó.

Mọi người đều trốn tứ tán, tìm nơi ẩn nấp, Ôn Thu Ninh ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt đầy luyến tiếc nhìn người đứng dưới cầu thang lên máy bay. Vu Hướng Dương hai tay giương súng, ánh mắt nhìn quét bốn phía, không hề liếc nhìn cô lấy một cái.

Trong tầm mắt, Ôn Thu Ninh thấy một người đàn ông rút một khẩu s.ú.n.g lục từ thắt lưng, đang nhắm chuẩn người trên cầu thang.

Người đàn ông này lại là một lãnh đạo cấp trung của phía M quốc.

Cô vừa há miệng, còn chưa kịp hô lên, thì đã nghe thấy một tiếng "Phanh".

Tay trái người đàn ông ôm lấy cánh tay phải, đau đớn quỳ trên mặt đất, m.á.u tươi từ kẽ ngón tay chảy ra từng giọt, nhỏ xuống đất. Khẩu s.ú.n.g trong tay hắn cũng văng ra xa hai mét.

Ôn Thu Ninh kinh hãi, miệng vẫn còn mở rộng.

Hóa ra, Vu Hướng Dương cũng đồng thời nhìn thấy hành động của người đàn ông này.

Xét tới hoàn cảnh và thân phận của hắn, Vu Hướng Dương chỉ b.ắ.n vào cánh tay hắn, chứ không lấy mạng.

Rất nhanh, người đàn ông này liền bị cảnh vệ phía Mỹ khống chế và đưa đi. Vu Hướng Dương cũng nhìn thấy Ôn Thu Ninh, nhưng hắn không có thời gian nhìn thêm một chút, hắn nhanh chóng nhìn bốn phía quan sát tình hình.

Đồng chí Trọng Vũ đã được Trình Cảnh Mặc hộ tống vào trong khoang, coi như đã an toàn. Những người khác cùng đến đón cũng nhanh chóng lên máy bay.

Vu Hướng Dương cuối cùng cũng có thể nhìn Ôn Thu Ninh một cái, rồi không chút do dự quay người lên cầu thang.

Lúc này, đã có rất nhiều cảnh vệ đến duy trì trật tự, nơi này coi như an toàn.

Cửa khoang máy bay từ từ đóng lại, mọi người đứng trên mặt đất, vẫy vẫy tay với chiếc máy bay.

Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương mỗi người đứng trước một ô cửa kính, nhìn những người ở dưới đất.

Trong khoảnh khắc vội vã ấy, họ cũng không nỡ và đầy luyến tiếc, ngàn lời muốn nói nhưng chẳng thể nói ra một câu nào. Nhưng họ có sứ mệnh và nhiệm vụ của riêng mình, trước sứ mệnh và nhiệm vụ, tình yêu cá nhân nhỏ bé không đáng kể.

Máy bay bắt đầu từ từ di chuyển, những bóng người trên mặt đất dần biến mất. Cả hai người đều ảm đạm cụp mi mắt.

Trong máy bay, mọi người vẫn còn kinh hồn chưa định, trừ đồng chí Trọng Vũ, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương.

Đồng chí Trọng Vũ ung dung ngồi trên ghế, nói với Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương: "Hai đồng chí trẻ tuổi này, lần này biểu hiện không tồi."

Hai người lập tức đứng lên, kính một cái chào: "Cảm ơn đồng chí Trọng Vũ tán thành!"

"Ngồi xuống đi." Đồng chí Trọng Vũ vẫy tay, "Bây giờ an toàn rồi, mọi người thả lỏng chút."

Hai người ngồi xuống.

Lúc này, có người hỏi: "Đồng chí Trọng Vũ, theo ông, lần ám sát này là do phe phái nào?"

Đồng chí Trọng Vũ cười cười nói: "Cái này thì khó nói. Có khả năng là thế lực phản đối nội bộ của phía M quốc, cũng có khả năng là sự can thiệp của một quốc gia khác. Bất quá..."

Ông dừng lại một chút: "Tuy rằng mạo hiểm vạn phần, nhưng mục đích lần này chúng ta đến đã đạt được, chúng ta đã đạt được sự đồng thuận với phía M quốc, đây là kết quả tốt nhất!"

Mọi người vỗ tay.

Bình Luận (0)
Comment