Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 683

Gã đàn ông kia ngồi dưới đất, đôi mắt dán chặt vào ba đứa trẻ. Tiểu Kiệt liền ngồi bên cạnh, giả vờ đùa với An An và Ca Cao. Cậu cố tình xô An An ngã lăn ra đất. Giả bộ cúi người đỡ em đứng dậy, Tiểu Kiệt nhanh tay chộp lấy một nắm bụi dưới đất.

Tiếp đó, cậu xoay người thật nhanh, dùng hai tay rải thẳng đám bụi vào mặt gã đàn ông.

Bụi bay vào mắt khiến gã đàn ông vừa bị bất ngờ vừa đau rát, che lấy mặt mắng c.h.ử.i ầm ĩ. Tiểu Kiệt không hề do dự, rút ra từ tay áo một cây gậy gỗ ngắn và sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào mắt gã ta.

Cây gậy gỗ này cậu đã lén tìm và giấu vào tay áo trong những ngày giả vờ chơi đùa cùng An An và Ca Cao.

Gậy gỗ xuyên qua kẽ ngón tay đang che mắt của gã, đ.â.m trúng tròng mắt. Máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay, gã đàn ông ôm mặt đau đớn kêu gào t.h.ả.m thiết, quằn quại lăn lộn trên mặt đất.

Chớp lấy thời cơ, Tiểu Kiệt vơ lấy con d.a.o găm và que diêm trên người gã. Thật đáng tiếc, lương thực và nước uống lại bị bọn chúng để trong xe.

“Chạy mau!”

Tiểu Kiệt nắm tay hai đứa trẻ, mỗi đứa một bên, không dám ngoảnh đầu lại, cứ thế cắm đầu chạy về phía trước.

Nơi đây toàn là núi non, Tiểu Kiệt cũng không biết nên chạy theo hướng nào. Cậu gần như là kéo An An và Ca Cao, dùng hết sức lực để chạy trốn. Chín ngày bị bỏ đói, đáng lẽ phải đói đến choáng váng hoa mắt, nhưng lúc này, một nguồn sức mạnh lạ lùng lại tuôn trào khắp cơ thể cậu.

Hai đứa em nhỏ chạy được một đoạn thì hết hơi, Tiểu Kiệt đành thay phiên cõng chúng. Mồ hôi trên trán cậu rơi xuống như mưa.

Sau đó, Tiểu Kiệt cũng không thể chạy nổi nữa. Đôi chân nặng trịch như bị đổ chì, không tài nào nhấc lên được. Ba đứa trẻ đồng loạt ngã gục xuống đất.

Lúc này, Tiểu Kiệt mới quay đầu nhìn lại. Không có ai đuổi theo, nơi bọn chúng dừng chân lúc nãy cũng đã khuất dạng.

Ba đứa nhỏ nằm bệt trên mặt đất, thở hồng hộc, nhìn lên bầu trời đã lâu không được ngắm.

Nằm hồi lâu, cả ba dần hồi phục lại chút sức lực, rồi lại bò dậy. Lúc này, Tiểu Kiệt mới thấy chân trái mình đau buốt. Cậu đứng còn không vững. Chân phải có mang giày, còn chân trái tr*n tr**ng chạy một đoạn đường đã bị những vật sắc nhọn trên đất cứa rách, chi chít vết thương đang rỉ máu.

“Anh ơi, để em thổi thổi cho anh đỡ đau nha.” An An vừa nói vừa bò đến gần, cái miệng nhỏ xíu đưa đến thổi vào chân Tiểu Kiệt. Ca Cao cũng làm theo y hệt.

“Anh không sao đâu.” Tiểu Kiệt cởi chiếc tất chân phải, lồng vào chân trái, run rẩy đứng dậy: “Đi mau, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta phải tìm chỗ nghỉ đêm.”

Cậu nhìn quanh, cây cối chưa nảy mầm ra lá, trơ trụi. Khắp núi chỉ thấy đá lởm chởm, không có một nơi nào thích hợp.

“Đi thôi, chúng ta cứ tìm kiếm đã.” Cậu bé nắm tay hai đứa em nói.

“Anh ơi, em đói quá, lại còn khát nữa.” Ca Cao đi được hai bước đã than vãn.

Tiểu Kiệt cũng đói, đói đến mức bụng dán vào lưng, nhưng xung quanh làm gì có gì để ăn.

Tiểu Kiệt dỗ dành: “Chúng ta tìm được chỗ trú chân rồi, anh sẽ đi tìm đồ ăn cho mấy đứa.”

Ba đứa trẻ cứ thế lang thang, không mục đích bước đi trong núi. Dần dần, mặt trời đã khuất hẳn sau núi.

“Anh ơi, trong núi có thú dữ không?” An An hỏi, giọng run run: “Chúng có ăn thịt tụi mình không?”

"Em nghe bác kể, trong rừng có sói, có gấu, hung dữ lắm, sẽ ăn thịt người."

Tiểu Kiệt: “…” Cậu cũng không rõ.

Tuy vậy, cậu vẫn cố an ủi hai đứa em: “Chắc là không có đâu. Trên núi này toàn đá, thú dữ cũng không có gì để ăn.”

An An lại hỏi: “Thế trong núi có thỏ rừng với sóc không ạ?” Cậu bé nói, lúc bác đi làm nhiệm vụ trong rừng, bác hay ăn thịt thỏ rừng với sóc lắm.

Tiểu Kiệt trả lời: “Trời sắp tối rồi, thỏ rừng với sóc đều trốn trong tổ ngủ hết rồi.”

“Tổ của chúng nó ở đâu?” Ca Cao thắc mắc: “Em muốn có một con thỏ.”

Tiểu Kiệt nghĩ ra cách để đứa em gái bé bỏng từ bỏ ý định, cậu bé nói: “Nếu chúng ta bắt thỏ, nó cũng sẽ giống như tụi mình, phải xa ba mẹ.”

Ca Cao lắc đầu ngay lập tức: “Vậy em không bắt nữa.”

An An lại hỏi: “Anh ơi, em khát nước lắm. Lát nữa đi hái trái cây ăn nha? Có thể giải khát được đó.” Cậu bé nói, trong rừng có rất nhiều trái cây ăn được, chua chua ngọt ngọt, rất giải khát.

Tiểu Kiệt: “…”

Giờ đang là tháng Hai, cây ăn quả còn chưa kịp nảy mầm cơ mà!

Tiểu Kiệt đành nói: “Được rồi, mấy đứa cứ nhìn kỹ đi, cây nào có trái thì chỉ cho anh, anh sẽ hái.”

Cứ thế, ba đứa trẻ, đứa này tiếp lời đứa kia, bước đi trong màn đêm đang buông xuống.

Dưới chân núi, gã đàn ông bị đ.â.m thủng mắt đau đớn đến ngất lịm.

Hai tiếng sau, gã đàn ông còn lại lái xe quay về. Không thấy mấy đứa trẻ đâu, chỉ thấy gã đồng bọn nằm trên đất, mặt đầy m.á.u me. Gã vội vàng xuống xe, lay lay người nằm dưới đất. Gã kia từ từ tỉnh lại, nhưng vết thương ở mắt đau đến mức phải hít hà.

Gã mở một con mắt ra, tay che con mắt còn lại, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đại ca, mấy đứa trẻ chạy mất rồi!”

Còn cần phải nói sao?!

Đại ca cũng nổi trận lôi đình: “Mày đến mấy đứa trẻ cũng không trông được à!”

“Giờ phải làm sao đây?” Gã đàn ông bị mù một mắt hỏi.

Bình Luận (0)
Comment