Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 693

Hai người vừa trò chuyện về mấy chiêu thức đ.á.n.h võ, chẳng mấy chốc đã đi tới cửa khách sạn lúc nào không hay.

Thấy Mạnh Nhất Minh không có ý định vào, Lâm Dã nhắc:

“Đồng chí Mạnh, tới khách sạn rồi, anh vào nghỉ đi thôi.”

“Tôi đưa cô về sứ quán đã.”

“Không cần đâu, chỉ có năm sáu trăm mét thôi, đi bộ vài phút là tới mà.”

Mạnh Nhất Minh vẫn không dừng bước: “Cứ đi thôi.”

Lâm Dã cũng không từ chối nữa, im lặng đi bên cạnh hắn.

Hai người không nói thêm lời nào, cứ thế đi một cách tĩnh lặng vài phút, cho đến khi tới cổng sứ quán. Mạnh Nhất Minh đứng lại.

Ánh đèn từ cổng sứ quán rọi xuống, bao phủ cả hai người. Qua lớp kính phản chiếu, đôi mắt Mạnh Nhất Minh ánh lên vẻ ôn hòa, cũng chất chứa một chút lưu luyến.

“Lâm Dã, tôi không vào đâu, tôi sẽ đứng nhìn cô vào đã,” giọng hắn cũng nhẹ nhàng hẳn, “Sáng mai tôi đi rồi, đêm nay tạm biệt ở đây vậy.”

Lâm Dã đối diện với ánh mắt hắn, trong lòng như bị một chiếc lông vũ cào nhẹ, tê tê ngứa ngứa một cách khó tả. Câu nói đã tới cửa miệng bỗng chốc quên sạch, cô hé môi, hơi gượng gạo đưa tay gãi gãi gáy.

Mạnh Nhất Minh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, kiên nhẫn chờ đợi cô.

Lâm Dã suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Anh đi đường cẩn thận, mọi việc thuận buồm xuôi gió nhé.” Giọng cô lúc này cũng mềm mại hơn nhiều.

Mạnh Nhất Minh cười, gật đầu: “Cô ở lại học tập thật tốt. Hẹn gặp lại sau.”

“À, còn nữa…” Mạnh Nhất Minh bổ sung, “Hôm nay tôi thật sự rất vui, cảm ơn cô đã mời cơm.”

Lâm Dã nhớ lại chuyện mình bị đ.á.n.h bại, cảm giác m.á.u chiến lập tức trỗi dậy, ngữ khí nói chuyện cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Bác sĩ Mạnh, lần sau chúng ta tỷ thí lại, tôi nhất định sẽ đ.á.n.h bại anh!”

“Tốt,” bác sĩ Mạnh vẫn cười hiền hòa như cũ, “Tôi mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta. Cô mau vào trong đi thôi.”

Lâm Dã vẫy tay: “Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.” Nói rồi, cô nhanh nhẹn quay lưng chạy vụt vào trong sứ quán.

Mạnh Nhất Minh nhìn bóng lưng hấp tấp ấy, lẩm bẩm : “Đúng là chưa lớn nổi.”

Tống Hoài Khiêm và Vu Hướng Niệm đều rất bận rộn nên không có nhiều thời gian rảnh lo cho Lâm Dã cho nên cô mỗi ngày đều dành thời gian xem sách, rồi lại ra ngoài dạo một vòng quanh khu vực.

Mấy hôm liền không gặp Tống Hoài Khiêm, mãi đến sáng nay ông mới tìm tới đại sứ quán gặp cả hai.

“Ba! Ba xong việc rồi ạ?” Lâm Dã vui vẻ hỏi.

“Tạm thời xong xuôi một giai đoạn rồi,” Tống Hoài Khiêm đáp, “Hai ngày này ba không vướng bận gì, sẽ đưa hai con đi giải quyết một số việc.”

“Làm việc gì ạ?” Vu Hướng Niệm và Lâm Dã đồng thanh hỏi.

“Đi ngân hàng trước đã, đi thôi.”

Đến ngân hàng, Vu Hướng Niệm và Lâm Dã mới biết, Tống Hoài Khiêm đã hẹn trước với phía ngân hàng để làm thủ tục. Ngân hàng đặc biệt bố trí hai nhân viên phục vụ riêng cho họ.

Tống Hoài Khiêm lấy ra một chồng biên lai cũ. Đây đều là những giấy tờ từ hơn ba mươi năm trước, nên nhân viên phải kiểm tra, đối chiếu trong một khoảng thời gian khá dài.

Sau khi xác nhận tính xác thực của các biên lai, nhân viên dẫn họ đến phòng lưu giữ vật phẩm quý giá.

Cùng với từng chiếc két sắt được mở ra, Vu Hướng Niệm cảm thấy hoa cả mắt. Lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều trân bảo đến thế: tranh chữ, ngọc thạch, đồ cổ, vàng bạc châu báu... chứa đầy cả một căn phòng lưu trữ.

Dù Vu Hướng Niệm biết Tống Hoài Khiêm có gửi rất nhiều đồ ở ngân hàng nước ngoài, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì cô vẫn không khỏi sửng sốt.

Lâm Dã thì càng trợn mắt há hốc mồm. Mãi một lúc lâu sau, cô mới lắp bắp: “Ba… ba làm gì vậy?”

Tống Hoài Khiêm đang cầm một chiếc nghiên mực cũ để xem xét, không cần nhìn cũng biết suy nghĩ trong lòng Lâm Dã.

“Ba không làm chuyện xấu đâu. Đây đều là gia sản mà Tống gia đã tích cóp qua nhiều đời.”

Lâm Dã vẫn có chút khó tin: “Vậy Tống gia đời đời làm nghề gì ạ?”

“Nhiều đời đều kinh doanh.” Vu Hướng Niệm cầm lấy một đôi trâm cài bằng vàng nạm ngọc cho Lâm Dã xem, tiện thể chuyển hướng câu chuyện, “Lâm Dã, em xem này, đôi trâm này tinh xảo quá!”

Tống Hoài Khiêm kiểm tra qua loa một lượt, thấy không có vấn đề gì.

Cả ba rời khỏi phòng lưu trữ, đi đến một văn phòng riêng.

Tống Hoài Khiêm lấy ra một tài liệu về phân chia tài sản, yêu cầu nhân viên dựa theo các điều khoản trong đó, chuyển phần lớn số tài sản này sang tên của Vu Hướng Niệm và Lâm Dã.

Vu Hướng Niệm và Lâm Dã đồng thời kinh ngạc, rồi lại đồng loạt lắc đầu.

“Ba, con không cần!” Lâm Dã kiên quyết nói.

“Con cũng không cần ạ!” Vu Hướng Niệm nói theo.

Tống Hoài Khiêm nhìn hai người một cái: “Ba già cả rồi, đi nước ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì. Nhân tiện cả hai đứa đều đang ở đây, ba chuyển số tài sản này cho các con, coi như nhẹ bớt gánh lo.”

“Ba, ba chẳng già tí nào! Hôm đó con chỉ nói bừa thôi!” Lâm Dã đỏ hoe mắt nói, “Con không cần tiền của ba đâu, sau này con đi làm, con còn muốn hiếu kính ba mẹ cơ!”

Tống Hoài Khiêm yêu thương cười rộ lên: “Ba chờ. Nhưng đây là tâm ý của ba mẹ, hai con đều ở nước ngoài, để mấy thứ này đứng tên các con sẽ tiện quản lý hơn.”

Vu Hướng Niệm tuy sững sờ nhưng vẫn tỉnh táo. Số tài sản này Tống Hoài Khiêm cho Lâm Dã và Trình Cảnh Mặc thì không sao, nhưng nếu chuyển sang cho cô thì có vẻ không ổn.

“Ba à, sau này cơ hội ra nước ngoài còn nhiều lắm, mấy thứ này ba giao cho chúng con, chúng con cũng chẳng biết xử lý thế nào.” Vu Hướng Niệm nói, “Hay là cứ đợi khi nào Trình Cảnh Mặc cũng ở đây, ba phân chia cũng chưa muộn.”

Tống Hoài Khiêm hiểu ý Vu Hướng Niệm: “Hai đứa còn phân biệt ai với ai. Đứng tên ai cũng vậy thôi.”

Bình Luận (0)
Comment