Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 696

Trước khi rời đi, cả nhà Tống Hoài Thành đã cùng nhau chụp một tấm ảnh kỷ niệm. Tống Hoài Thành bảo, đợi ảnh rửa xong, sẽ gửi cho Tống Hoài Khiêm.

Gia đình Tống Hoài Thành để lại ấn tượng không tồi đối với Vu Hướng Niệm. Mọi người trong nhà họ đều rất niềm nở, nhiệt tình và giữ phép tắc với ba người.

Tất nhiên, Vu Hướng Niệm hiểu rõ, sự hòa hợp này có được là nhờ: Thứ nhất, Tống Hoài Khiêm và Tống Hoài Thành đã thân thiết từ thời còn trẻ; thứ hai, cha mẹ họ đã phân chia gia sản rõ ràng trước khi Tống Hoài Khiêm về nước, khiến hai anh em tránh được những xung đột lợi ích; và quan trọng hơn cả, Tống Hoài Khiêm đang phát triển rất tốt ở trong nước, địa vị không tầm thường, khiến người khác không dám xem nhẹ.

Mối quan hệ giữa người với người vốn là như thế, chỉ khi lực lượng hai bên tương xứng, ngang hàng thì mới có thể duy trì ổn định và lâu bền.

Tài xế lái xe đưa họ về, trời mới vừa chập tối khi đến khách sạn.

Tống Hoài Khiêm đưa Vu Hướng Niệm và Lâm Dã đến khu sứ quán. Sáng mai, Lâm Dã phải quay về trường học.

“Tiểu Dã, mai ba không thể đi đưa con được. Con tự đi đường cẩn thận,” Tống Hoài Khiêm dặn dò.

“Con biết rồi, con đi đi lại lại nhiều chuyến rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lâm Dã nhìn Tống Hoài Khiêm với ánh mắt quyến luyến, “Ba, không biết khi nào con mới gặp lại ba đây.”

Tống Hoài Khiêm cười hiền từ, “Sau này cơ hội sẽ ngày càng nhiều thôi. Con năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi, nên chịu khó tiếp xúc với các bạn nam đồng khóa. Có người thích hợp thì có thể xem xét một chút.”

“Xem xét cái gì cơ ạ?” Lâm Dã ngơ ngác hỏi lại.

Tống Hoài Khiêm và Vu Hướng Niệm nhìn nhau: “…”

Tống Hoài Khiêm hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, “Xem xét chuyện yêu đương. Sinh viên đại học đều là người được giáo d.ụ.c cao đẳng, con ở bên cạnh người như vậy sẽ có chung đề tài và mục tiêu để phấn đấu.”

Lâm Dã lắc đầu nhanh hơn cả trống bỏi, “Con không xem xét đâu! Hơn nữa, toàn là người nước ngoài, con không thích kiểu người như họ!”

“Không phải cũng có sinh viên nước mình đó sao?”

“Có thì có ạ!” Lâm Dã đáp, “Nhưng bọn con đều coi nhau là huynh đệ hết rồi!”

Tống Hoài Khiêm cảm thấy không thể nói tiếp được nữa, ông đành gắng gượng nói “Vậy .... tùy duyên vậy. Đi đường nhớ cẩn thận, có việc gì thì cứ liên hệ với chị dâu con.”

“Vâng…” Lâm Dã vẫn quyến luyến không thôi, “Ba, ba phải chú ý sức khỏe nhé. Ba cũng bảo mẹ là phải giữ gìn sức khỏe. Hai người phải chờ con đi làm kiếm tiền, để con dưỡng lão cho hai người đó!”

Tống Hoài Khiêm: “…” Ông bật cười, “Mấy năm này, bọn ta vẫn chờ được.”

Vu Hướng Niệm muốn bật cười thành tiếng.

Ngày hôm sau, Lâm Dã về trường. Còn phái đoàn của Tống Hoài Khiêm cũng về nước sau đó một tuần.

Tại nhà họ Tống.

Cũng đang đón tiếp một vài vị khách đặc biệt.

Khoảng thời gian trước, chuyện đứa trẻ mất tích đã gây xôn xao dư luận. Bác và chú của Tiểu Kiệt đều đã biết tin, họ đã vượt qua hơn nửa đất nước để đến Bắc Kinh tìm người.

Tuy nhiên, họ đến tìm người mà lại không báo trước một tiếng nào.

Hôm nay là thứ Ba, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đều đang ở trường học. Tiểu Kiệt cũng không có nhà, vì cậu bé đang học cấp ba và thường ở lại ký túc xá trường.

Gia đình Tống Hoài Khiêm đang dùng bữa tối thì cảnh vệ đến báo: ngoài cổng có mấy người tự xưng là người thân của nhà họ Tống đến thăm. Cảnh vệ không yên tâm nên không cho vào, mời Tống Hoài Khiêm ra cổng xác nhận.

Lúc đó, hai vợ chồng già còn ngẩn người. Họ ở trong nước nào có thân thích ruột thịt nào đâu.

Tống Hoài Khiêm ra đến cổng thì thật sự bất ngờ.

Ôi chao, sao lại đến đông người thế này!

Một đôi vợ chồng già, hai người đàn ông trung niên, cùng một cậu con trai khoảng mười tám, mười chín tuổi và một cô gái trạc tuổi.

Mỗi người đều cõng đồ đạc trên vai, chẳng rõ là họ mang theo những gì.

Trong số đó, một người đàn ông trung niên nhìn thấy Tống Hoài Khiêm liền chủ động giới thiệu: “Tôi là Phương Lưu Phúc, bác của Phương Tuấn Kiệt.”

Hắn lại giới thiệu hai ông bà già, “Đây là ông bà nội của thằng Kiệt.”

Người đàn ông trung niên còn lại là Phương Lưu Tài, chú của Tiểu Kiệt. Hai đứa trẻ kia là Phương Tuấn Đồng, anh họ của Tiểu Kiệt, và Phương Tú Diễm, chị họ của cậu bé.

Tống Hoài Khiêm vẫn giữ phép tắc cần có: “Ồ, là người thân của Tiểu Kiệt đây mà! Các vị đến thăm Tiểu Kiệt à?”

Phương Lưu Phúc cười ha hả nói: “Khoảng thời gian trước, chúng tôi thấy thông báo tìm người mất tích của thằng Kiệt, nên bọn tôi mới phải đến xem thằng bé thế nào.”

Người đã đến tận cổng, Tống Hoài Khiêm cũng không thể nào đuổi đi được, “Tiểu Kiệt đang đi học ở trường, hôm nay không có nhà. Các vị vào nhà ngồi chơi đã chứ?”

Cả đoàn cũng không hề khách sáo, “Ài!”

Cứ thế, cả gia đình họ Phương đi theo Tống Hoài Khiêm vào cổng lớn.

Trên đường đi, Tống Hoài Khiêm khách sáo hỏi thăm về tình hình nhà cửa của họ. Ông để ý thấy, những người này nhìn thấy ngôi nhà hai tầng kiểu Tây và chiếc ô tô thì mắt đều mở to, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Về đến nhà, Lâm Vận Di và mọi người vẫn đang ăn cơm. Bà cũng đứng lên chào hỏi.

Tống Hoài Khiêm hỏi: “Mọi người đã ăn cơm tối chưa?”

Anh chị họ của Tiểu Kiệt vừa liếc thấy thịt và tôm trên bàn ăn thì liền nuốt nước miếng ừng ực.

Phương Lưu Phúc xoa xoa tay nói, “Vẫn chưa đâu, bọn tôi vừa xuống xe lửa là vội vàng đi tìm đường ngay. Tìm được đến đây rất vất vả!”

Lâm Vận Di cười đáp: “Mời các vị ngồi nghỉ một lát, tôi sẽ bảo cô giúp việc làm thêm vài món ăn.”

Bình Luận (0)
Comment