Phương Lưu Phúc vừa nghe Tiểu Kiệt nói vậy, mặt sầm xuống ngay lập tức.
“Hắc! Thằng bé này, mày chê chúng tao ở đây vướng chân vướng tay à?”
“Ông bà mày nhớ mày, không yên lòng về mày, nên mới muốn đến thăm! Hai cụ già tuổi cao sức yếu lặn lội đường xa đến thăm cháu, mà mày nói cái giọng đó, còn lương tâm không?”
Nói đến đây, bà nội Tiểu Kiệt đã bắt đầu rấm rứt, lấy ống tay áo lau nước mắt.
Trình Cảnh Mặc vội vàng lên tiếng giải thích, “Anh Phương, anh hiểu lầm rồi. Tiểu Kiệt không có ý đó.”
Anh quay sang nói với bà nội Tiểu Kiệt, “Bác à, bác đừng để tâm. Tiểu Kiệt không khéo ăn nói. Ý tiểu Kiệt chỉ là muốn nói vì ngày mai phải đi học rồi, hỏi xem mọi người còn ở lại mấy ngày, để xem cuối tuần vềcòn kịp gặp mọi người không thôi.”
Phương Lưu Phúc lại tiếp lời, giọng có vẻ hợp tình hợp lý, “Chúng tôi cũng là không yên tâm để hai cụ già đi xa một mình nên mới phải đi theo. Chúng tôi đâu có ý định gây phiền phức cho gia đình, chỉ là nghĩ chuyến đi này không dễ dàng, muốn để các cụ dành thêm chút thời gian nhìn mặt cháu.”
Nói đến nước này, Trình Cảnh Mặc chỉ đành tỏ ra thông cảm, “Vậy thì mọi người cứ thoải mái ở lại nhà thêm mấy hôm. Tiểu Kiệt và cháu ngày mai phải đến trường rồi, không ở nhà cùng mọi người được. Mọi người cứ tự nhiên đi dạo xung quanh nhé.”
Trình Cảnh Mặc nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Kiệt, rồi hai chú cháu cùng lên lầu vào phòng.
Đóng cửa lại, Trình Cảnh Mặc nói: “Tiểu Kiệt, ngày mai chúng ta cứ đi học đã. Người nhà con lặn lội đến thăm cũng không dễ dàng, cứ để họ ở lại thêm vài ngày.”
Tiểu Kiệt bực bội nói: “Con thấy họ đến đây là để ăn chực thì đúng hơn!”
Trình Cảnh Mặc trấn an, “Nhà mình cũng đâu thiếu thốn gì miếng ăn. Không đáng để so đo chuyện nhỏ này. Họ muốn ở thì cứ cho họ ở thêm vài hôm.”
Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt sáng sớm hôm sau đã đến trường. Đến tận chiều thứ Bảy họ mới về nhà, nhưng đám họ hàng nhà họ Phương vẫn còn ở đó.
Có lẽ vì đã ở vài ngày, họ coi nhà Trình Cảnh Mặc như nhà mình.
Lúc Trình Cảnh Mặc về đến nhà, ông bà nội và chú thím của Tiểu Kiệt đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, vừa c.ắ.n hạt dưa vừa trò chuyện rôm rả, vỏ hạt dưa vương vãi khắp sàn.
Phương Lưu Phúc thì ngả nghiêng ngủ trên sofa, còn ngáy o o. Anh họ Tiểu Kiệt đang chơi món đồ chơi An An mang ra.
“Ôi, Tiểu Kiệt và chú về rồi đấy à.” Bà nội Tiểu Kiệt là người đầu tiên nhìn thấy họ. Bà dùng mu bàn tay quẹt vội bọt mép do c.ắ.n hạt dưa, cười chào hỏi.
Trình Cảnh Mặc nhìn cái sàn nhà nhếch nhác như vậy, không kìm được cơn ngứa tay muốn cầm chổi, cọ sàn cho sạch sẽ.
Nhưng làm vậy khác nào làm mất mặt những người nhà họ Phương. Anh cố kìm nén đôi tay, gượng cười đáp, “Vâng, cháu về rồi ạ.”
Phương Tú Diễm đang ngồi dưới sàn chơi đùa với hai đứa bé. Nghe tiếng, quay đầu nhìn. Vừa thấy Vu Hướng Dương, mắt cô ta liền sáng rực, nhưng rồi lại ngượng ngùng quay đầu đi ngay.
An An và Ca Cao vừa thấy ba, bác và anh về là chạy đến ngay. Ca Cao ôm chân Trình Cảnh Mặc, “Ba ba!”
An An ôm chân Vu Hướng Dương, “Bác ơi, cháu muốn ra ngoài chơi!”
Sau sự việc lần trước, An An và Ca Cao thường chỉ được chơi trong sân viện. Chỉ khi nào Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương ở nhà, chúng mới được dẫn đi chơi bên ngoài.
Vu Hướng Dương nhìn trong nhà đông đúc và lộn xộn thế này, cũng không muốn ở lại. Hắn cúi xuống bế An An lên, “Ăn cơm tối xong, bác sẽ dẫn con ra ngoài.”
Phương Lưu Phúc đang ngủ gật trên sofa chợt bừng tỉnh, căng mí mắt nhìn, “À, chú cháu về rồi à.”
Người nhà họ Phương vội vàng xích lại một chút, nhường một góc sofa.
Nhưng Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đều không muốn ngồi.
Trình Cảnh Mặc nói: “Tôi vào bếp xem sao.”
Vu Hướng Dương: “Tôi đưa bọn trẻ ra sân chơi đây.”
Ba đứa trẻ lẽo đẽo theo Vu Hướng Dương ra sân. Trình Cảnh Mặc đi thẳng vào nhà bếp.
Lâm Vận Di đã tan tầm về sớm, cũng đang giúp đỡ trong bếp. Rõ ràng là bà cũng không muốn nán lại phòng khách.
Thấy Trình Cảnh Mặc bước vào, cô Tiểu Khương than thở: “Đồng chí Trình à, không phải tôi không chịu quét dọn, mà là vừa quét xong lại bẩn ngay! Ai đời ăn hạt dưa mà lại vô tư nhổ toẹt ra đất thế kia!”
Người trong nhà đều biết Trình Cảnh Mặc là người ưa sạch sẽ, không thể chịu được một chút bụi bẩn.
Cô bảo mẫu cũng tiếp lời giải thích: “Đúng là như vậy thật! Quá mất vệ sinh! Này nhé, hai hôm trước tôi nói họ nên đi tắm giặt, thay quần áo. Họ bảo quần áo họ thay sạch sẽ lúc đến rồi, không bẩn. Tôi còn không dám cho họ bế các cháu nữa!”
Trình Cảnh Mặc cũng không thể đường đột đi nói thẳng với người nhà họ Phương. Anh chỉ đành dặn dò: “Không tắm thì thôi, về sau đừng mua hạt dưa nữa.”
“Chúng tôi có mua đâu,” Tiểu Khương đáp, “Họ tự mua về ăn đấy chứ.”
Cô bảo mẫu lại tiếp tục: “Họ còn ăn khỏe nữa chứ. Mỗi bữa phải ăn hết hai nồi cơm, bao nhiêu thức ăn cũng quét sạch.”
Trước đây, Tiểu Khương nấu cơm một mình là đủ. Bây giờ nhà họ Phương đến đông người lại ăn khỏe như vậy, đến cả cô bảo mẫu cũng phải vào phụ bếp.
“Còn nữa, đi vệ sinh xong cũng không xả nước!”
“…”
Tiểu Khương và cô bảo mẫu cứ thế, người một câu người một câu than phiền về những người khách không mời mà đến này.
Lâm Vận Di hạ giọng hỏi: “Cảnh Mặc, bao giờ họ mới về?”