Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 708

Tiểu Kiệt đứng cách bà ta gần hai mét, lạnh lùng nói: "Các người làm cháu cảm thấy rất mất mặt!"

Phương Lưu Phúc bật dậy như cái lò xo, trừng mắt chỉ thẳng vào Tiểu Kiệt mà mắng xối xả: “Mày cái thằng vô lương tâm này! Mới sống được mấy ngày sung sướng đã quên mình là ai rồi à?!”

Bà nội của Tiểu Kiệt lại bắt đầu giở trò khóc lóc om sòm: “Bà con lối xóm ơi! Mọi người làm ơn ra đây mà xem! Người nhà họ Tống xúi giục cháu tôi không nhận người thân ruột thịt này! Họ định dồn ép chúng tôi đến đường cùng!”

“Đủ rồi!” Tiểu Kiệt hét lớn một tiếng, giọng nói tuy non nớt nhưng đã chứa đựng sự lạnh lùng và dứt khoát. “Cháu ra đây là để nói cho các người biết, sau này đừng bao giờ đến tìm cháu nữa! Cháu với các người không còn bất kỳ quan hệ nào!”

Lời vừa dứt, tiếng c.h.ử.i rủa của Phương Lưu Phúc và tiếng khóc gào của bà lão lại một lần nữa vang lên, tạo thành một mớ âm thanh ồn ào chói tai.

Tiểu Kiệt không hề nao núng, mặt cậu bé đanh lại: “Các người mà còn dám làm loạn ở đây, cháu sẽ đi kiện để đòi lại hết tiền trợ cấp liệt sĩ của bố cháu mà các người đã nhận suốt mấy năm qua! Kể cả tiền trợ cấp sau này, các người cũng đừng hòng có được một xu nào!”

Tiếng mắng nhiếc và khóc lóc lập tức im bặt.

Tiểu Kiệt không thèm liếc nhìn họ thêm lần nào, dứt khoát quay lưng bước vào nhà, không chút lưu tình.

Ba người nhà họ Phương đờ đẫn ngồi trước cổng nhà họ Tống hơn nửa ngày. Họ không còn nơi nào để đi.

Đến buổi chiều, công an lại mời người nhà họ Phương cùng với Vu Hướng Dương lên Cục Công an làm việc. Lần ghi lời khai này được thực hiện tại Cục.

Cán bộ công an thụ lý vụ án là một đồng chí già dặn kinh nghiệm. Ngay từ lần ghi lời khai đầu tiên, đồng chí đã nhận ra Phương Tú Diễm có dấu hiệu khai man.

Lấy cớ đưa Phương Tú Diễm đi kiểm tra sức khỏe, công an đã đưa cô ta trở lại Cục để lấy lời khai lần thứ hai. Lần này chỉ có một mình cô ta. Đối diện với ánh mắt thẩm vấn sắc bén của cán bộ công an, Phương Tú Diễm sợ hãi, đành phải nói ra toàn bộ sự thật.

Hóa ra, gia đình họ Phương muốn tìm cho cô ta một tấm chồng khá giả. Vừa hay, cô ta lại để ý đến Vu Hướng Dương. Nhưng Vu Hướng Dương lại không hề để mắt đến cô ta. Vả lại, nhà họ Tống cũng đã không còn muốn chứa chấp họ trong nhà. Phương Lưu Phúc cùng bà lão bèn bày mưu, xúi giục cô ta nửa đêm trèo lên giường của Vu Hướng Dương.

Phương Lưu Phúc đã tranh thủ lúc nhà họ Tống không có ai, lén làm hỏng ổ khóa phòng của Vu Hướng Dương. Kế hoạch là chỉ cần cô ta yên vị trên giường, người nhà họ Phương sẽ kịp thời xông vào bắt quả tang, khi đó, Vu Hướng Dương sẽ buộc phải cưới cô ta để giữ thể diện.

Nào ngờ, tối hôm qua, cô ta vừa đẩy cửa bước vào đã bị một cú đá như trời giáng, văng ra.

Tại Cục Công an, Phương Lưu Phúc và bà lão vẫn còn ngoan cố tìm cách chối tội, bao biện. Đối diện với thái độ mặt dày, bất chấp này, cán bộ công an đã phải dùng đến những biện pháp cứng rắn hơn. Cuối cùng, hai người họ cũng thành thật khai nhận hành vi phá hoại và gây rối của mình.

Công an xem xét bà lão đã lớn tuổi, còn Phương Tú Diễm chỉ là người bị xúi giục, nên đã quyết định giam giữ Phương Lưu Phúc mười lăm ngày vì tội gây rối trật tự công cộng và phá hoại tài sản.

Bà lão vừa nghe tin con trai mình bị bắt giam, lập tức gào khóc, lăn lộn ở ngay Cục Công an. Bà ta nằm lăn ra sàn, vừa khóc vừa kêu, còn ôm chặt lấy chân Phương Lưu Phúc, kiên quyết không cho công an dẫn hắn đi.

“Các người hôm nay mà dám bắt con trai tôi đi, thì phải dẫm qua xác của tôi trước đã!”

“Muốn giam thì giam cái thân già này này!”

“…”

Công an đã quyết định chiều theo ý bà ta.

Lấy lý do cản trở việc thi hành công vụ, bà lão cũng bị giam giữ mười lăm ngày.

Hai mẹ con trợn tròn mắt. Chiêu trò khóc lóc, làm loạn này của họ đã dùng nhiều lần, và ở đâu cũng đều "thành công rực rỡ". Sao đến đây lại thất bại t.h.ả.m hại?!

Sự việc coi như đã kết thúc, tuy nhiên, số tiền Trình Cảnh Mặc cho mượn thì vẫn chưa đòi lại được. Chuyện vay mượn không thuộc phạm vi quản lý của công an. Để đòi một số tiền không quá lớn mà phải đưa ra tòa án khởi tố, Trình Cảnh Mặc không có thời gian và tinh lực.

Trình Cảnh Mặc đành coi như bỏ tiền ra mua sự bình yên vậy. 

Giờ đây, anh cuối cùng cũng đã lý giải được vì sao năm đó, sau khi mẹ Tiểu Kiệt qua đời vì khó sinh, bố Tiểu Kiệt thà bỏ tiền thuê người ngoài chăm sóc, chứ nhất quyết không chịu đưa Tiểu Kiệt về quê nhờ ông bà nội chăm sóc.

Sống cùng với cả gia đình người thân như thế này, chẳng biết Tiểu Kiệt sẽ bị tiêm nhiễm trở thành người thế nào nữa.

Đồng thời, anh cũng thấy quyết định nhận nuôi Tiểu Kiệt năm ấy là chính xác đến nhường nào. Đứa trẻ này hiện tại không những học hành giỏi giang mà nhân cách cũng vô cùng đoan chính.

Hôm nay, mọi người lại lên đường đến trường để tiếp tục việc học.

Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc cùng đạp xe, Tiểu Kiệt ngồi sau xe của Trình Cảnh Mặc. Hai người cần đưa Tiểu Kiệt đến trường trước.

Trên đường đi, Vu Hướng Dương lên tiếng: “Cảnh Mặc, lúc cậu mượn tiền của tôi cậu đã đồng ý dù họ có trả tiền cậu hay không, cậu cũng phải trả lại số tiền đã mượn của tôi!”

Trình Cảnh Mặc khinh thường nói: “Chẳng lẽ tôi còn quỵt của cậu 15 đồng ?”

“Cậu còn tiền không?”

“Tháng sau có lương, tôi sẽ trả lại cậu. Được chưa?” 

Sau khi đến trường, Tiểu Kiệt nhìn theo bóng dáng hai người họ xa dần, rồi cậu bé lại âm thầm bước ra khỏi cổng trường.

Cậu bé chạy bộ một mạch đến bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment