Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 711

Dù đã nhiều năm không gặp, nhưng Vu Hướng Dương vẫn nhận ra ngay lập tức: đó chính là Hạ Thanh Vân.

Cô ta vẫn xinh đẹp như ngày nào, hơn nữa còn toát ra thêm vài phần ý vị trưởng thành hơn trước.

Vu Hướng Dương không thể ngờ rằng sinh thời, hắn lại có thể gặp lại Hạ Thanh Vân một lần nữa.

Hắn đứng sững tại chỗ, có chút lúng túng không biết nên nói gì, hay tiếp theo nên làm gì.

Hạ Thanh Vân cười khanh khách bước đến trước mặt hắn: “Vu Hướng Dương, quả thật là anh!”

Vu Hướng Dương sững sờ trong khoảnh khắc, rồi khẽ đáp một tiếng như để giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng. "Ừm, Hạ Thanh Vân, chào cô."

Ánh mắt Hạ Thanh Vân dừng lại trên đứa bé đang được Vu Hướng Dương nắm tay. Thằng bé trông như một phiên bản thu nhỏ của hắn, nhất là ở kiểu tóc gọn gàng và những nét trên khuôn mặt. Điểm khác biệt lớn nhất là nước da. Trong khi Vu Hướng Dương có làn da màu lúa mạch rắn rỏi, thì thằng bé lại trắng trẻo, hồng hào, nom vừa đáng yêu vừa kháu khỉnh.

Hạ Thanh Vân nhất thời không dám chắc đây có phải con trai hắn không. Cô ta băn khoăn hỏi, "Thằng bé này chắc khoảng năm tuổi rồi nhỉ? Anh... anh kết hôn rồi sao?"

Vu Hướng Dương không định phủ nhận, cũng chẳng muốn dây dưa với Hạ Thanh Vân thêm nữa. Thế nhưng đúng lúc này, An An cất giọng thánh thót, "Bác ơi, cháu muốn ăn kẹo hồ lô."

Cách họ hơn chục mét có một quầy kẹo hồ lô. Từ nãy đến giờ, An An đã ngắm nghía nó lâu lắm rồi.

Hạ Thanh Vân đột nhiên mỉm cười. "À, ra là con của Vu Hướng Niệm." Thảo nào thằng bé lại có vài nét giống Vu Hướng Dương.

Vu Hướng Dương định lấy cớ mua kẹo hồ lô cho An An rồi cáo từ Hạ Thanh Vân. Nhưng lời chưa kịp thốt ra, cô ta đã cúi xuống, dịu dàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của An An. "Cháu đợi một lát nhé, dì đi mua cho cháu."

"Không cần đâu!" Vu Hướng Dương vội vã từ chối ngay.

Hạ Thanh Vân bật cười, nụ cười như tỏa nắng. "Tôi mua cho cháu, chứ có phải mua cho anh đâu. Đợi tôi một chút nhé." Nói rồi, cô ta đã quay lưng, bước nhanh về phía người bán kẹo.

An An ngước khuôn mặt mũm mĩm lên nhìn Vu Hướng Dương. "Bác ơi, dì ấy xinh thật đấy."

Thằng bé rất thích những "dì xinh đẹp", và hiển nhiên, những "dì xinh đẹp" cũng rất thích nó. Vu Hướng Dương mỗi lần đưa An An ra ngoài đều không tránh khỏi việc hai bác cháu thu hút sự chú ý của bao nhiêu người.

Vu Hướng Dương trêu An An, "Giống y hệt ba cháu!" đ* h** s*c!

Hạ Thanh Vân đã quay lại, trên tay cầm một que kẹo hồ lô đỏ au. Cô ngồi xổm xuống, đưa que kẹo cho An An. "Bạn nhỏ, cháu tên là gì thế?"

An An không dám nhận vội, đưa mắt nhìn Vu Hướng Dương như xin phép.

"Cầm đi." 

An An nhận lấy que kẹo, ngoan ngoãn đáp, "Cảm ơn dì ạ, cháu tên Tống Ngân Hà."

Hạ Thanh Vân ngạc nhiên, "Hả?" Cô đứng lên, nhìn Vu Hướng Dương hỏi. "Vu Hướng Niệm không ở bên Trình Cảnh Mặc nữa sao?"

"..." Vu Hướng Dương im lặng một lát rồi giải thích, "Tổ tiên của Trình Cảnh Mặc họ Tống, An An theo họ tổ tiên."

"À, ra là vậy."

Hai người lại chìm vào im lặng. Sau một lúc, họ gần như đồng thời cất tiếng.

Vu Hướng Dương nói, "Tôi phải đi rồi, chào cô."

Hạ Thanh Vân nói, "Chúng ta đi ăn cơm đi."

Cả hai lại cùng im lặng. Vu Hướng Dương cương quyết hơn, "Không được. Tôi phải đưa cháu về nhà ăn cơm."

Sự thất vọng trong mắt Hạ Thanh Vân hiện lên rõ mồn một, đến Vu Hướng Dương cũng nhìn thấy. Giọng cô ta cũng không giấu được vẻ buồn bã. "Tôi có một mình ở Bắc Kinh, nơi đất khách quê người, vừa gặp lại một người bạn cũ, chỉ muốn ngồi lại tâm sự chút thôi, không có ý gì khác."

Vu Hướng Dương vẫn từ chối. "Nhà tôi đã làm cơm xong rồi, tôi phải đưa cháu về ăn."

Hạ Thanh Vân lại nài nỉ, "Dù sao anh và cháu cũng phải ăn cơm, chúng ta tìm một quán gần đây ăn tạm, không làm mất thời gian của anh đâu." Cô ta tìm một lý do khác. "Tiện thể anh giới thiệu cho tôi vài quán ăn ngon với. Mấy hôm nay ở Bắc Kinh tôi chẳng ăn được món nào vừa miệng cả."

"..." Vu Hướng Dương nghẹn lời.

Hạ Thanh Vân lại cúi xuống, bắt đầu thương lượng với An An, "Bạn nhỏ Tống Ngân Hà, đi ăn cơm với dì nhé? Lát nữa, dì sẽ mua kem cho cháu."

An An vốn đã thích dì xinh đẹp, nay lại còn có thêm kem, món mà ba ba không bao giờ cho ăn. Chỉ có bác thỉnh thoảng lén lút đưa cậu đi ăn vụng. An An chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Vu Hướng Dương với vẻ cầu khẩn. "Bác ơi, được không ạ?"

Hạ Thanh Vân cũng dùng ánh mắt mong mỏi nhìn hắn, "Vu Hướng Dương, đi đi mà. Anh dẫn đường nhé."

Không thể không thừa nhận, Hạ Thanh Vân luôn có một tài năng đặc biệt, đó là khiến Vu Hướng Dương không thể từ chối. Ăn một bữa thì ăn một bữa, ăn xong rồi ai về nhà nấy.

Vu Hướng Dương bế An An lên, dẫn Hạ Thanh Vân đến một quán cơm bình dân gần đó. Ba người ngồi xuống, Hạ Thanh Vân đẩy thực đơn về phía hắn. "Anh gọi món đi, bữa này tôi mời."

Vu Hướng Dương không nói gì, gọi hai món chay, hai món mặn và một bát canh.

An An đã ăn xong que kẹo hồ lô, đôi mắt đen láy tò mò nhìn Hạ Thanh Vân. Cô bật cười dịu dàng, "An An, sao cháu cứ nhìn dì mãi thế?"

"Dì xinh đẹp ạ," An An đáp.

"Cảm ơn cháu, An An cũng đáng yêu lắm."

Bình Luận (0)
Comment