Vu Hướng Dương chỉ tay về phía xa, “Đằng kia có bán đấy.”
“Chúng ta cùng đi mua.”
Ba người cùng đi đến quầy kem. Hạ Thanh Vân nói: “Bác bán hàng, cho tôi một que kem.”
“Hai que ạ, dì ơi, bác cũng muốn ăn nữa!” An An ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhanh nhảu nói.
Vu Hướng Dương: “…” Hắn nghiến răng kèn kẹt, cố hạ giọng, “Bác không ăn!”
An An khó hiểu. Ngày thường mua bao giờ cũng là hai que, mỗi người một cái. Sao hôm nay bác lại không ăn nhỉ?
Hạ Thanh Vân mím môi cười duyên dáng, nói với người bán hàng: “Tôi lấy hai que.”
Hạ Thanh Vân đưa cho An An một que, rồi đưa cho Vu Hướng Dương một que khác. Vu Hướng Dương do dự một lát, có chút ngượng nghịu nhận lấy.
Hạ Thanh Vân nói: “Thôi được rồi, chúng ta chia tay ở đây nhé.”
Cô ta cười, vẫy tay với An An, “An An, tạm biệt cháu.”
An An vẫy tay nhỏ, “Dì tạm biệt ạ.”
Ánh mắt Hạ Thanh Vân đầy sự dịu dàng, sau đó chuyển sang Vu Hướng Dương, “Vu Hướng Dương, tạm biệt.”
Vu Hướng Dương cầm que kem, lắp bắp một tiếng khô khan: “Ừm, tạm biệt.”
Hạ Thanh Vân xoay người đi trước. Cô ta thầm nghĩ, Vu Hướng Dương vẫn như xưa, cũng không biết hỏi một câu khi nào cô ta rời Bắc Kinh, hay chuyến công tác thế nào.
Mãi cho đến khi Hạ Thanh Vân rẽ qua giao lộ, Vu Hướng Dương mới c.ắ.n một miếng kem.
Hai bác cháu mỗi người cầm một que kem, vừa đi vừa ăn.
Vu Hướng Dương dặn dò: “Về đến nhà, không được kể với bố cháu là chúng ta ăn kem với kẹo hồ lô đấy.”
“Vâng!”
An An hiểu. Mỗi lần bác đưa nhóc ra ngoài ăn quà vặt, bác đều dặn không được nói với bố.
Vu Hướng Dương lại nói thêm: “Tối phải đ.á.n.h răng thật kĩ nhé. Ăn nhiều đồ ngọt thế này, sâu răng nó c.ắ.n đau lắm đấy.”
“Vâng ạ!”
Khi hai bác cháu về đến nhà, trời đã nhá nhem tối.
Trình Cảnh Mặc hỏi: “Hai bác cháu đi đâu về? Đã ăn cơm chưa?”
“Bên ngoài ăn rồi.” Vu Hướng Dương đáp.
“Cậu lại mua kem cho An An ăn à?” Trình Cảnh Mặc cau mày hỏi.
“Không…”
Vu Hướng Dương vừa định chối bay chối biến, thì nhìn thấy trên quần An An có một vết trắng to tướng. Chắc chắn là do lúc ăn bị rớt xuống. Thật là bất cẩn quá!
Vu Hướng Dương đ.á.n.h trống lảng ngay lập tức, “Ăn một que kem thôi mà, có gì mà to chuyện thế!”
“Mới đầu xuân thôi, đồ lạnh buốt lại còn ngọt thế này, ăn vào dễ đau bụng lắm.” Trình Cảnh Mặc lập luận.
Vu Hướng Dương bĩu môi, bắt đầu cãi lý: “Mùa xuân ăn kem, cậu bảo mới đầu xuân ăn đau bụng. Mùa hè ăn, cậu bảo một lạnh một nóng ăn đau bụng. Mùa thu ăn, cậu bảo nhiệt độ không khí hạ, đừng ăn đồ lạnh. Mùa đông thì lại càng không được ăn! Cậu nói xem, rốt cuộc trời nào thì ăn được hả?”
Trình Cảnh Mặc: “… Cậu còn lý lẽ nữa à?”
“Sao lại không có lý?!,” Vu Hướng Dương giận dỗi nói, “Cậu bảo con trai cậu đừng đi theo tôi nữa! Ngày nào tôi cũng giúp cậu trông con, cậu còn kén chọn nữa à?!”
Thấy bố và bác cứ cãi nhau hăng say như thế, An An vội vàng giải thích giúp cậbácu.
“Bố ơi, không phải bác mua đâu ạ. Là dì mua cho An An.”
Vu Hướng Dương: “…” Chết dở! Hắn không hề muốn Trình Cảnh Mặc biết chuyện hắn gặp Hạ Thanh Vân.
Trình Cảnh Mặc rất nhạy bén, lập tức hỏi: “Dì nào?”
Nói vậy, bữa cơm chiều của Vu Hướng Dương và An An cũng là ăn cùng với "dì" này. Trình Cảnh Mặc nheo mắt nhìn Vu Hướng Dương.
Vu Hướng Dương đang lén lút hẹn hò?
“Dì xinh đẹp ạ!” An An trả lời hồn nhiên.
Trình Cảnh Mặc nhìn thẳng vào Vu Hướng Dương, chất vấn: “Cậu có đối tượng rồi à? Là ai?”
“Không phải đối tượng!” Vu Hướng Dương mất kiên nhẫn nói, “Chỉ là hôm nay tình cờ gặp lại Hạ Thanh Vân, rồi cùng ăn một bữa cơm thôi.”
Trình Cảnh Mặc cũng có chút bất ngờ về sự trùng hợp này, nhưng sau đó lại trách móc: “Gặp thì gặp, sao lại còn ăn uống cùng cô ta làm gì?!”
Vu Hướng Dương biện hộ: “Cậu không hiểu đâu!” Không phải hắn muốn ăn, mà là cách Hạ Thanh Vân làm khiến người ta khó lòng từ chối.
Trình Cảnh Mặc nhắc nhở: “Niệm Niệm sắp về rồi đấy. Cô ấy mà biết cậu còn qua lại với Hạ Thanh Vân, chắc chắn sẽ mắng cậu một trận.”
“Cậu đúng là cái đồ sợ vợ! Cậu sợ Vu Hướng Niệm, chứ tôi có sợ đâu ?!” Vu Hướng Dương khẳng định chắc nịch, “Cậu yên tâm đi, tôi với Hạ Thanh Vân sẽ không qua lại nữa đâu!”
Hắn cần gì phải qua lại với Hạ Thanh Vân chứ?
Hơn nữa, hắn và Hạ Thanh Vân cũng không trao đổi phương thức liên lạc. Chắc chắn là sẽ không có cơ hội gặp lại.
Trình Cảnh Mặc đếm từng ngày, từng ngày, cuối cùng cũng chờ đến tháng Năm.
Và trong chuỗi ngày mong đợi ấy, cuối cùng hắn cũng chờ đến ngày hôm nay.
Hôm nay là ngày Vu Hướng Niệm về nước.
Trình Cảnh Mặc xin nghỉ phép một ngày, lại đến trường đón An An và Ca Cao xin cho hai đứa nghỉ học. Ba bố con đã có mặt ở sân bay từ rất sớm.
Trong đơn vị bộ đội, Vu Hướng Dương thấy lòng hụt hẫng. Hắn cũng muốn đi đón người, nhưng lại chẳng có danh phận chính đáng nào cả!
Sắp được gặp lại mẹ, Ca Cao trên đường đi cứ nhảy cẫng lên vì phấn khích, An An cũng cười tít mắt vì vui sướng.
Đợi gần một giờ đồng hồ, Trình Cảnh Mặc cuối cùng cũng nhìn thấy bóng hình mà hắn ngày đêm thương nhớ.
 
Vu Hướng Niệm ăn mặc giản dị nhưng vẫn rất nổi bật: áo sơ mi trắng tinh, vạt áo gọn gàng đóng thùng cùng quần jean xanh dương, trông vừa phóng khoáng lại vừa thời thượng. Cô một tay xách một chiếc va li to, vai đeo chiếc ba lô đầy ắp, vừa đi vừa cười nói rộn ràng với đồng nghiệp, bước ra từ cửa ra vào của sân bay.