Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 728

Vu Hướng Dương giục: "Cậu mau kể đi. Dù sao về Quân khu cũng phải tường trình! Kể cho chúng tôi biết trước để còn tìm cách giải quyết."

Trình Cảnh Mặc bắt đầu kể những đoạn ký ức đứt quãng: "Cô ta ấn tôi xuống giường, định c** q**n áo tôi. Trong tiềm thức tôi cảm thấy cô ta không phải là Niệm Niệm nên tôi đã đẩy ra và muốn chạy đi. Cô ta lại túm lấy tôi, tôi lại cố chạy tiếp, chạy ra đến bên ngoài thì cô ta vẫn đuổi theo. Hình như lúc đó thì các đồng chí đến nơi."

Tống Hoài Khiêm xúc động đến mức rơm rớm nước mắt, "Không làm là tốt rồi!"

Vu Hướng Dương cũng kích động không kém, "Mau! Về Quân khu cùng tôi nói rõ ràng mọi chuyện!"

"Buông tôi ra! Tôi phải đi tìm Niệm Niệm trước đã!" Trình Cảnh Mặc gạt tay Vu Hướng Dương ra.

"Cảnh Mặc!" Tống Hoài Khiêm gọi anh lại, "Niệm Niệm giờ sẽ không muốn gặp con đâu. Con phải về Quân khu giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng đã."

Trình Cảnh Mặc đăm chiêu: "Con tạm thời không thể về được!" Anh biết, một khi đã quay lại đơn vị thì sẽ không thể ra ngoài được nữa.

"Nghe cha một lần đi," Tống Hoài Khiêm khuyên nhủ. "Côn đi tìm con bé bây giờ chỉ khiến mọi chuyện càng rối hơn thôi."

Trình Cảnh Mặc im lặng.

Vu Hướng Dương vừa cúc lại hàng khuy áo bị bung trên người Trình Cảnh Mặc vừa nói: "Cậu cũng không đi được đâu. Ngoài kia có chiến sĩ đang chờ đưa cậu về rồi."

Trình Cảnh Mặc đẩy mạnh Vu Hướng Dương ra, "Tất cả là tại cậu !"

Vu Hướng Dương gật đầu lia lịa, "Tôi biết! Tôi biết! Tôi cũng sẽ về Quân khu trình bày rõ ràng. Tôi nhất định sẽ cố gắng nhận hết trách nhiệm về phía mình!"

Vu Hướng Niệm không đến bệnh viện, cũng không về nhà. Cô ngồi lặng lẽ dưới gốc cây trong công viên, lúc thì khóc thút thít, lúc lại ngây ngốc, cứ thế trải qua suốt một đêm dài lạnh lẽo.

Mãi đến khi trời hửng sáng, công viên bắt đầu có người đến tập thể d.ụ.c buổi sáng, Vu Hướng Niệm mới đứng dậy. Cô đi về nhà như một cái xác không hồn.

Khi về đến cửa, bảo mẫu đã đưa các con đi học. Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di đang ngồi đợi cô ở phòng khách.

Nhìn thấy cô đầu tóc rũ rượi, quần áo rách bươm, ánh mắt thất thần, trên mặt và cổ đầy những vết cào cấu, tay dính m.á.u khô, Lâm Vận Di kinh ngạc, vội vàng chạy đến đỡ cô, "Niệm Niệm, chúng ta đến bệnh viện xem sao."

Vu Hướng Niệm lắc đầu, gạt tay mẹ chồng ra rồi xoay người lên lầu.

Tống Hoài Khiêm nói vọng theo sau lưng cô: "Niệm Niệm, Cảnh Mặc đã tỉnh rồi. Thằng bé nói thằng bé không làm chuyện đó, hiện giờ đã về Quân khu để tiếp nhận điều tra."

Bước chân Vu Hướng Niệm không hề dừng lại. Cô lên lầu, về phòng mình, kéo chăn trùm kín cả người.

Hai vợ chồng già nhìn bóng lưng Vu Hướng Niệm mà lòng nặng trĩu.

Một lúc lâu sau, Tống Hoài Khiêm quay sang nói với Lâm Vận Di: "Bà đi xin phép cho con bé nghỉ làm vài ngày đi, cứ nói là bị ốm cần nghỉ ngơi."

Bên phía Quân khu, họ đã tiến hành thẩm vấn và điều tra người phụ nữ suốt đêm.

Cô ta tên là Trương Lệ Linh, 42 tuổi, đã ly hôn và sống một mình.

Trương Lệ Linh khai nhận, sau khi Trình Cảnh Mặc và nhóm người rời khỏi nhà cô ta, cô ta định ra ngoài đến nhà một người bạn. Trên đường đi thì gặp Trình Cảnh Mặc đang ngã vật dưới đất. Cô ta xuất phát từ lòng tốt nên đỡ anh dậy, thấy anh ý thức không còn tỉnh táo thì đưa anh về nhà.

Nào ngờ, vừa về đến nhà thì Trình Cảnh Mặc mất kiểm soát, thú tính nổi lên, xô cô ta xuống giường định giở trò đồi bại. Chính cô ta đã liều c.h.ế.t phản kháng mới đẩy được Trình Cảnh Mặc ra và chạy thoát ra ngoài. Nhưng Trình Cảnh Mặc vẫn đuổi theo, chuẩn bị thực hiện hành vi cưỡng h.i.ế.p ở bụi cây nhỏ. May mắn là đúng lúc đó có người đến cứu cô ta.

Nếu đúng như lời khai này, hành vi của Trình Cảnh Mặc thuộc tội Cưỡng h.i.ế.p chưa thành. Hơn nữa, khi người phụ nữ này được đưa đến đây tối qua, quả thật là đầu tóc rối bời, quần áo bị xé rách tả tơi.

Trên đường quay về Quân khu, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương cùng nhau phân tích lại sự việc tối qua một cách cẩn thận.

Hai người tối qua, ngoài một cốc nước, không ăn bất cứ thứ gì khác. Nhưng Trình Cảnh Mặc lại bị trúng thuốc, còn Vu Hướng Dương thì không. Điều này cho thấy, t.h.u.ố.c đã được bỏ vào cốc nước.

Cốc nước đó vốn dĩ là dành cho Vu Hướng Dương, nhưng hắn lại đưa cho Trình Cảnh Mặc. Nói cách khác, người phụ nữ kia là kẻ chủ động muốn hạ t.h.u.ố.c Vu Hướng Dương.

Không đúng! Cô ta không quen biết hai người, tại sao phải hạ t.h.u.ố.c hắn?

Rõ ràng, người muốn hạ t.h.u.ố.c phải là Hạ Thanh Vân. Động cơ của cô ta chính là muốn hãm hại Vu Hướng Dương, khiến hắn phải mắc tội tày đình mà thân bại danh liệt.

Vu Hướng Dương nghe đến đây thì quả thực hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Thanh Vân ngay lập tức!

May mắn là Trình Cảnh Mặc còn giữ được ý chí, nếu không ...

Hai người trở lại Quân khu, thành thật tường trình toàn bộ sự việc tối qua, thậm chí cả những nghi ngờ của họ cũng được báo cáo lại.

Phía nhà người phụ nữ, hiện trường đã được kiểm tra suốt đêm. Ngoài chiếc giường chiếu lộn xộn cho thấy nơi đó từng xảy ra xô xát, không tìm thấy bất cứ chứng cứ vật chất nào khác.

Thực tế, hai chiếc cốc nước đã bị người phụ nữ kia rửa sạch sẽ ngay sau khi Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương rời đi.

Bình Luận (0)
Comment