Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 749

Tưởng Bình Trụ vừa hạ xuống đến chỗ khối đá nhô ra, quả nhiên phát hiện bên trong có ẩn náu một người đàn ông.

Người đàn ông kia co ro ôm đầu gối trong hốc đá nhỏ. Vừa thấy Tưởng Bình Trụ, hắn đã đá chân như người điên, muốn hất văng đồng chí ra.

Tưởng Bình Trụ vội vàng hét lớn: "Đồng chí đừng cử động! Ngã xuống là mất mạng đấy!"

Người đàn ông kích động la lên: "Tôi có c.h.ế.t cũng không để các người bắt về!"

"Chúng tôi là Giải phóng quân, không phải kẻ xấu!" Tưởng Bình Trụ gắng sức giải thích.

Người đàn ông mắng to: "Ít nói lời dối trá ở đây! Cái thứ các người muốn, tôi c.h.ế.t cũng không giao ra!"

Một người thì cứ quẫy đạp, la lối ở trong hốc đá, còn một người thì treo lơ lửng trên dây thừng, cố gắng né tránh những cú đá.

Tưởng Bình Trụ cố gắng móc từ trong túi ra giấy chứng nhận quân nhân. "Nhìn đây! Chúng tôi là Bộ đội Giải phóng, mau theo chúng tôi lên thôi!"

"Giả mạo! Lừa đảo! Các người là kẻ g.i.ế.c người! Tội ác của các người sớm muộn gì cũng bị thiên hạ phát hiện!" Người đàn ông vừa nói vừa muốn nhảy xuống vực.

Tưởng Bình Trụ nhanh tay lẹ mắt tóm được hắn, nhưng người đàn ông kia vùng vẫy điên cuồng, thà c.h.ế.t chứ không chịu bị bắt.

Đúng lúc đó, từ phía trên, một dây thừng có thòng lọng được ném xuống, quàng qua người đàn ông và kéo hắn lên.

Người đàn ông bị kéo lên đến mặt đất vẫn liều mạng giãy giụa. Hai chiến hữu phải cùng nhau ghì chặt hắn lại.

Vu Hướng Dương cũng rút giấy chứng nhận quân nhân của mình ra, dí sát vào mặt người đàn ông. "Nhìn cho kỹ đây! Chúng tôi là quân nhân của Quân khu Bắc Kinh, cấp Chính đoàn! Ai mới là kẻ lừa đảo?!"

Người đàn ông vẫn bán tín bán nghi.

Vu Hướng Dương ra lệnh: "Đưa hắn về trước đã."

Mọi người đưa người đàn ông vào cái hang đá mà lúc nãy họ đã nghỉ chân, rồi nhóm lại một đống lửa.

Dưới ánh lửa chập chờn và sáng rực, mọi người vẫn không thể nhìn rõ mặt người đàn ông. Hắn mặc quần áo rách bươm, đầu và mặt toàn là tro than đen sì, chỉ còn lộ ra đôi mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm họ.

Vu Hướng Dương nói: "Anh bị thương rồi, chúng tôi giúp anh băng bó một chút."

"Không cần các người giả lòng tốt!"

"Anh xem tôi có giống kẻ xấu không hả?!" Vu Hướng Dương cười gượng vì tức. "Anh mở to mắt mà nhìn cho rõ, chúng tôi ai nấy đều trông nghiêm chỉnh, ngay thẳng thế này cơ mà!"

"Ra vẻ đạo mạo!!"

Vu Hướng Dương đành chịu thua: "Được được được! Tùy anh nói thế nào cũng được. Anh vừa rồi còn bất chấp mạng sống mà nhảy xuống, dù cho chúng tôi có muốn hại anh, thì cũng mất có một cái mạng thôi, anh còn sợ gì nữa?"

Người đàn ông: "..."

Vu Hướng Dương nói: "Cứ để chúng tôi băng bó vết thương cho, rồi ăn uống no đủ vào. Ít nhất cũng còn được sống thêm vài ngày."

Người đàn ông im lặng.

"Cởi ra, để tôi xem nào!" Vu Hướng Dương nhìn ánh mắt đề phòng của hắn, thật sự hết chỗ nói. "Cởi ra để xem vết thương của anh!"

Người đàn ông làm ra vẻ tráng sĩ chuẩn bị ra pháp trường, từ từ c** q**n áo.

Trên vai, cánh tay, và cả bụng của hắn đều bị vài mảnh vải quấn sơ sài. Máu đỏ tươi đã thấm qua lớp vải.

Vu Hướng Dương gỡ bỏ mấy mảnh vải đó ra. Vết thương trên người hắn đều do d.a.o sắc rạch, nghiêm trọng nhất là ở bụng, chỉ cần sâu thêm chút nữa là có thể mất mạng.

Chắc người đàn ông cũng biết chút ít về sơ cứu, đã tự băng bó qua loa và cầm m.á.u tạm thời.

Vu Hướng Dương vừa sát trùng, rắc t.h.u.ố.c lên vết thương cho hắn, vừa hỏi: "Sao lại thành ra nông nỗi này?"

Người đàn ông lườm hắn một cái. "Các người rõ hơn ai hết!"

Vu Hướng Dương nhún vai: "Tôi quên rồi. Anh nhắc lại cho tôi nghe xem."

"Hừ!"

Vu Hướng Dương băng bó xong vết thương, lại lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ hơn cho hắn mặc vào, rồi đưa cho hắn ít lương khô để ăn.

Lúc người đàn ông đang ăn lương khô, Vu Hướng Dương nói: "Sáng mai, tôi sẽ cho người đưa anh xuống núi đến Công an huyện. Như vậy anh sẽ được an toàn."

Người đàn ông hỏi: "Trò hề này các người còn chưa diễn đủ sao?"

Vu Hướng Dương hết kiên nhẫn vì phải hao tâm tổn sức cả đêm với hắn. "Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong! Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào nhiều chuyện như anh!"

Vu Hướng Dương nghiêm giọng: "Mặc kệ anh có tin chúng tôi là quân nhân hay không, chúng tôi không hại anh, nhưng chúng tôi cũng không thể ở đây bầu bạn với anh mãi. Sáng mai, một là tôi cho người đưa anh xuống núi, hai là anh tự mình xuống."

Người đàn ông bỗng nhiên nhìn chằm chằm Vu Hướng Dương.

Vu Hướng Dương bực bội: "Nhìn cái gì mà nhìn?!"

Người đàn ông nói: "Anh đưa giấy chứng nhận quân nhân của anh cho tôi xem lại đi."

Vu Hướng Dương lại rút ra, giơ ngay trước mắt hắn.

Người đàn ông chăm chú nhìn vào đó, miệng lẩm bẩm nhỏ giọng: "Quân khu Bắc Kinh, cấp Chính đoàn, Vu Hướng Dương..."

Người đàn ông kích động nhưng vẫn đề phòng hỏi: "Anh... anh thật sự là Vu Hướng Dương?!"

"Anh quen tôi à?" Vu Hướng Dương hỏi ngược lại.

"Anh thật sự là anh hùng kháng chiến - Vu Hướng Dương đó sao?!"

"Chính là Đồng chí Vu đây!" Các chiến hữu bên cạnh đồng thanh khẳng định.

Người đàn ông nửa tin nửa ngờ: "Sao... sao các anh lại ở nơi này?"

Vu Hướng Dương cố gắng nhẫn nại: "... Việc chúng tôi ở đây để làm gì, anh không cần phải biết."

Người đàn ông nhìn lướt qua mọi người một lượt. "Trình Cảnh Mặc đâu?"

Bình Luận (0)
Comment