Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 753

Mẹ của Ngô Hiểu Mẫn lúc này mới biết được con gái mình tơ tưởng đến chồng người khác. Bà ta vừa giận vừa bất lực: “Hiểu Mẫn à, công việc của con tốt như vậy, gia đình cũng khá giả, muốn tìm người đàn ông như thế nào mà chẳng có? Chồng người ta thì…”

“Mẹ biết cái gì mà nói?!” Ngô Hiểu Mẫn vốn đang nổi cơn tam bành, nghe mẹ nói vậy thì càng muốn phát điên.

“Người đàn ông nào tôi cũng chướng mắt! Đàn ông đều là một loại hàng!” Cô ta hung hăng nói.

Mẹ Ngô Hiểu Mẫn thấy vẻ mặt ác độc của con gái, cũng không dám nói thêm lời nào.

Kiếp trước, cô ta đã hy sinh thân mình để đổi lấy suất thi đại học cho Phàm Tắc Châu. Phàm Tắc Châu thi đỗ đại học liền vứt bỏ cô ta. Cảnh tượng cô ta chưa kết hôn mà đã có con riêng với trưởng thôn, rồi phải gả cho một gã đàn ông góa vợ, vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Cô ta hận đến ngứa răng: “Ngô Hiểu Phong, anh dám đối xử với tôi như vậy sao?!”

Vương Kim Quế vốn tưởng rằng vừa về đến Bắc Kinh là có thể vạch trần tội ác ngay lập tức, nhưng bị Vu Hướng Dương đưa thẳng vào khu vực bộ đội, bảo là chờ đợi, rồi cứ thế kéo dài đến giữa tháng Mười Hai, mọi chuyện vẫn án binh bất động.

Lòng Vương Kim Quế như lửa đốt, lại thêm sự hoài nghi bắt đầu nhen nhóm.

Hôm nay, hắn tìm đến gặp Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương, chất vấn hai người về việc này rốt cuộc khi nào mới được xử lý dứt điểm.

Trình Cảnh Mặc điềm đạm đáp: “Đồng chí Vương, hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi, cần phải chờ đợi thêm.”

“Hừ!” Vương Kim Quế nghĩa khí ngất trời, lớn tiếng nói: “Các đồng chí giam lỏng tôi ở đây, án tử thì trì trệ không tiến, có phải các đồng chí cũng đã bị họ mua chuộc rồi không!”

Vu Hướng Dương vốn là người nóng tính, không chịu nổi lời oan uổng này: “Nếu chúng tôi bị mua chuộc, tôi đã giao thẳng anh cho họ từ đầu rồi ! Mang anh về khác gì tự bê đá đạp vào chân mình ?!”

Vương Kim Quế khẳng định chắc nịch: “Lúc đó anh còn chưa bị mua chuộc! Hiện tại được họ cho lợi lộc, liền muốn chìm xuồng chuyện này!”

Vu Hướng Dương giận đến bật cười: “Đồng chí có tinh thần hoài nghi là tốt, nhưng đừng có hoài nghi bừa bãi! Anh mà còn vấy bùn lên tôi nữa, tôi không nể nang gì đâu đấy!”

“Tôi hiểu rồi!” Vương Kim Quế thốt lên: “Anh và họ giao kèo với nhau, muốn nhân cơ hội g.i.ế.c người diệt khẩu!”

Vu Hướng Dương tức điên: “Anh bị ấm đầu à! Tôi đang ở trong Quân đội mà có thể g.i.ế.c người được à?!”

“Thả tôi ra! Tôi phải vạch trần hành vi phạm tội của các anh!” Vương Kim Quế vừa nói vừa đòi đi, miệng hô toáng lãng:

“Anh hùng kháng chiến năm xưa, nay trở thành đao phủ cho tư bản!”

“Hai vị Đoàn trưởng của Quân khu Bắc Kinh liên kết với thế lực đen tối, hơn ba mươi mạng người chìm xuống suối vàng, c.h.ế.t không nhắm mắt!”

“Các anh có thể bịt miệng tôi, nhưng không thể dập tắt cái ác trong lòng người!”

Vu Hướng Dương vừa tức lại vừa buồn cười, quay sang Trình Cảnh Mặc nói nhỏ: “Còn đừng nói, cái tít này nghe đến ngay cả bản thân tôi còn muốn tìm đọc nội dung!”

“Thôi nào, Đồng chí Phóng viên Vương!” Trình Cảnh Mặc cắt lời Vương Kim Quế: “Đồng chí cứ kêu la như thế, chưa chắc việc này sẽ thành công đâu!”

Vương Kim Quế bất mãn nhìn anh.

Trình Cảnh Mặc chỉ có thể hé lộ một chút manh mối: “Đồng chí nắm được chứng cứ về mỏ than, nhưng cái tập đoàn thương mại này rộng khắp, bao gồm nhiều ngành nghề. Nếu bây giờ bắt giữ chủ mỏ, những kẻ khác trong tập đoàn sẽ chuồn mất.”

Vương Kim Quế lại chất vấn: “Nếu các đồng chí đã nắm được họ là một tập đoàn, tại sao không tóm gọn lại rồi điều tra từ từ? Để dành là để ăn Tết à?!”

“Tóm gọn cùng lúc thì được thôi,” Trình Cảnh Mặc phân tích rành rọt, “nhưng số tiền sẽ chạy mất. Anh không thể tưởng tượng nổi số vốn khổng lồ liên quan đến vụ này đâu. Cho nên, chúng tôi cần phải giữ họ lại để họ ăn xong cái Tết này đã, và đồng chí phải chịu khó chờ thêm một thời gian nữa.”

Trải qua hơn nửa năm điều tra bí mật, Trình Cảnh Mặc và đồng đội đã nắm được rất nhiều tình tiết phạm tội của anh em Ngô Hiểu Mẫn.

Nhưng hai anh em này rất cáo già, đã sớm mở tài khoản ở ngân hàng nước ngoài tại Hương cảng. Phần lớn số tiền bất chính đều được cất giữ ở đó.

Nói cách khác, họ đã chuẩn bị sẵn sàng để trốn thoát. Lùi một vạn bước, kể cả khi họ không trốn được, thì số tiền kia cũng khó lòng thu hồi về nước.

Hiện tại, Trình Cảnh Mặc và các đồng chí đang tìm kế sách, làm sao để buộc họ chuyển tiền về nước, rồi mới tóm gọn một lần.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến hạ tuần tháng Mười Hai.

Hôm nay là Chủ Nhật, Vu Hướng Niệm nói cô có hẹn đi ăn cơm với một vài người bạn, và cô muốn rủ Trình Cảnh Mặc cùng Vu Hướng Dương đi cùng.

Vu Hướng Dương bất mãn: “Em hẹn người đi ăn, dẫn Trình Cảnh Mặc là được rồi, dẫn anh theo làm cái gì?”

Vu Hướng Niệm nhíu mày: “Em mời anh đi ăn một bữa cơm, anh còn có ý kiến à?”

Vu Hướng Dương cảnh giác cao độ: “Em đừng nói là muốn lén lút giới thiệu đối tượng cho anh nha?”

Vu Hướng Niệm cười như không cười: “Anh ưng bụng cô nào thì cứ nói với em, em giúp anh tán đổ!”

Vu Hướng Dương cả người dựng lên phòng bị : “Sao anh cứ có cảm giác em đang muốn ép người lương thiện thành kẻ xấu vậy!”

Trình Cảnh Mặc thầm nghĩ: Nếu thế thật thì cậu chả vui đến quên trời quên đất, còn giả vờ giả vịt cái gì ?

Bình Luận (0)
Comment