Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 755

Về phần Ngô Hiểu Phong, hơn một tháng nay hắn chạy vạy khắp nơi lo quan hệ cũng đã xong xuôi.

Tối nay, hắn hẹn vài người bạn đến khu vui chơi do chính hắn làm chủ để giải khuây. Ai ngờ lại gặp đúng dịp công an tổ chức truy quét, tóm gọn hắn vào đồn.

Thực ra, những chốn ăn chơi thế này, dù là của ai thì ít nhiều cũng dính dáng đến chuyện không lành mạnh.

Ngô Hiểu Phong tự tin là quan hệ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, Công an hầu như bỏ qua khu vui chơi của hắn. Không ngờ hôm nay lại bị "sờ gáy".

Tuy nhiên, hắn cũng không hề hoảng hốt. Dù sao trên dưới đều đã làm tốt quan hệ, cùng lắm thì nộp phạt một chút là xong chuyện.

Điều khiến hắn không thể ngờ tới là, lần này, cán bộ điều tra lại rất cương trực. Chuyện không thể giải quyết bằng tiền như mọi lần. Kết quả là, hắn bị tạm giữ mười lăm ngày.

Ngay trong ngày bị đưa vào Trại Tạm Giam, Ngô Hiểu Mẫn đã đến thăm hắn.

“Hiểu Mẫn, mau nghĩ cách đưa anh ra ngoài đi!” Ngô Hiểu Phong vội vã.

Ngô Hiểu Mẫn liếc hắn lạnh lùng: “Em đã nói với cha mẹ và chị dâu rồi. Mọi người phải đi khu mỏ gấp. Tết này không về nhà đâu.”

Ngô Hiểu Phong nghe ra ý tứ khó hiểu trong lời nói của em gái: “Ý em là sao?”

Ngô Hiểu Mẫn nói: “Để cho anh một bài học. Đừng tưởng kiếm được vài đồng tiền rồi thì tự cho là ghê gớm.”

“A!” Ngô Hiểu Phong cười khẩy một tiếng, giọng mỉa mai: “Tôi đã bảo mà, sao chuyện lần này lại kỳ quặc đến thế! Hóa ra là do cô em gái tốt của tôi làm! Cô cũng thật lợi hại, tôi vừa mới lo xong quan hệ thì cô đã đưa tôi vào đây rồi!”

Ngô Hiểu Mẫn đáp: “Anh biết rõ em ghét nhất chuyện gì mà! Nếu anh muốn kiếm tiền, thì ngoan ngoãn đi theo em mà làm.”

“Tôi đi theo cô làm á?!” Ngô Hiểu Phong cười nhạo: “Những chuyện phải ra mặt thì có việc nào không phải do tôi làm?! Cô đừng tưởng có thể đoán được tâm tư của tôi. Thiếu tôi, những việc đó cô cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu!”

Ngô Hiểu Mẫn miệt thị: “Tôi là nhìn vào tình nghĩa anh em nên mới dẫn anh đi kiếm tiền. Đừng tưởng anh có tài cán gì, một con ch.ó chạy việc, tôi kiếm đại ai mà chẳng được.”

Ngô Hiểu Phong tức giận đến nghiến răng: “Được! Được lắm! Chó chạy việc! Cô cứ chờ đấy! Tôi ra ngoài, hai chúng ta chia công ty ngay! Xem ai mới là người kiếm tiền giỏi hơn!”

Ngô Hiểu Mẫn cười khinh khỉnh: “Anh ra ngoài rồi, chuyện còn cần anh làm sẽ tự khắc tới thôi.”

Ngô Hiểu Mẫn bước ra khỏi Trại Tạm Giam, lập tức dẫn theo người của mình đi thẳng đến Tấn Thành.

Trong hơn hai năm khai thác mỏ, Ngô Hiểu Phong đã b.a.o n.u.ô.i đến năm người phụ nữ ở đây.

Ngô Hiểu Mẫn càng nghĩ càng uất hận. Tại sao người anh trai thành thật, chất phác ngày xưa lại trở nên như vậy? Không chỉ b.a.o n.u.ô.i phụ nữ, mỗi lần đến khu vui chơi còn gọi gái tiếp rượu để tìm vui. Tại sao lại sa đọa đến mức này?!

Vừa đến Tấn Thành, Ngô Hiểu Mẫn liền sai thủ hạ đưa năm người phụ nữ kia tới văn phòng của Ngô Hiểu Phong.

Cô ta ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, hai tay khoanh trước ngực, nhìn xuống năm người phụ nữ. Người lớn nhất mới hai mươi tám, người nhỏ nhất chỉ mới mười bảy tuổi.

Ngô Hiểu Mẫn cảnh cáo họ phải rời xa Ngô Hiểu Phong, từ hôm nay trở đi cấm được qua lại với hắn, bằng không cô ta sẽ làm cho họ mất mạng.

Những người phụ nữ này đã quen với cảnh sơn hào hải vị, rượu thịt ê hề nhờ Ngô Hiểu Phong, đâu dễ dàng chịu bỏ đi. Họ cũng chẳng coi Ngô Hiểu Mẫn ra gì.

“Cô là ai vậy?” Cô nàng được cưng chiều nhất, rung đùi đắc ý, vẻ mặt khinh thường nói: “Có tư cách gì mà lên mặt với chúng tôi?”

“Đúng đấy, đúng đấy!” Những người khác hùa theo: “Cô coi bọn tôi là trẻ con ba tuổi sao?”

“Tôi là em gái hắn.” Ngô Hiểu Mẫn đáp bằng giọng bình thản.

Mấy cô gái này không tin chuyện tình nghĩa anh em. Làm gì có cô em gái nào đi quản việc anh trai tìm phụ nữ?

Cho dù có muốn xen vào, thì cũng phải quản anh trai mình chứ? Chạy đến đây với họ để diễu võ giương oai làm gì?

“Em gái ? Em gái trên giường sao ?” Cô gái vừa nói khoanh tay trước ngực, giọng khiêu khích: “Có phải Phong ca không tìm cô nên cô ngứa ngáy không? Cô trút giận lên bọn tôi cũng vô ích. Cô phải câu kéo được Phong ca mới là có bản lĩnh, phải không?”

Ngô Hiểu Mẫn lười dây dưa với đám đàn bà hạ tiện này. Cô ta liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ. Lập tức, một cái tát như trời giáng giáng xuống mặt Lão Tam.

“Cô ấy là em gái ruột của ông chủ Ngô các người đấy!” Thủ hạ gằn giọng. “Cái miệng thối này!”

Máu chảy ra từ khóe miệng Lão Tam. Cô ta ôm mặt, c.h.ử.i rủa ầm ĩ: “Là em gái thì sao?! Vợ hắn còn chưa quản, đến lượt cô quản chắc?! Cô quản tốt đàn ông của mình đi, đàn ông khác không đến lượt cô!”

Lời vừa dứt, nửa bên mặt còn lại của cô ta cũng ăn thêm một cú tát.

Lão Tam c.h.ử.i rủa càng lúc càng độc địa: “Nhìn cái bộ dạng xấu xí của cô xem, chắc chắn không có đàn ông nào thèm. Có muốn tôi giới thiệu cho vài người đàn ông làm cô thỏa mãn không? Để cô khỏi ngứa ngáy mà đi quản chuyện đàn ông nhà người khác!”

Bị c.h.ử.i không có đàn ông thèm, Ngô Hiểu Mẫn thực sự nổi cơn thịnh nộ: “Không cho cô chút màu sắc , cô nghĩ mình là củ hành à ?!”

Thủ hạ lập tức hiểu ý. Gã túm tóc Lão Tam, ấn đầu cô ta xuống bàn.

Ngô Hiểu Mẫn lạnh lùng nói: “Không tin đúng không? Vậy thì thử xem.”

Thủ hạ liền rút một con d.a.o ra, kề vào cổ Lão Tam. Máu tươi nhanh chóng rỉ ra.

Lão Tam lúc này mới thật sự sợ hãi. Cô ta khóc lóc t.h.ả.m thiết cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, cô đừng g.i.ế.c tôi!”

“Em gái à, cô nói gì là tôi nghe nấy! Tôi nghe hết!”

“Ai là em gái của cô?!” Thủ hạ tăng thêm sức trên tay.

Lão Tam cảm thấy cổ mình sắp bị cắt đứt đến nơi, cô ta khóc còn thê t.h.ả.m hơn.

Bốn người phụ nữ còn lại cũng sợ phát khiếp, co rúm lại với nhau, không dám hó hé một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment