Ôn Thu Ninh đã xấu hổ đến mức không dám nói, chỉ biết cúi đầu, lắc nhẹ.
Vu Hướng Dương khoác chiếc áo choàng tắm cho cô, rồi thì thầm: “Em cứ ở đây chờ anh.”
Dừng một chút, hắn lưu manh hỏi: “Em dám nhìn anh không?”
Ôn Thu Ninh: “..."
Có khác biệt gì sao?
Chiếc q**n l*t của hắn đã... thành ra thế kia rồi còn gì?
Vu Hướng Dương rất nghiêm túc nói: “Nếu em dám nhìn, anh sẽ cởi.”
Lúc này, Ôn Thu Ninh nhìn rất cẩn thận, mọi thứ đều rõ ràng. Quả thật, Vu Hướng Dương từ nhỏ được nuôi dưỡng chu đáo, phát triển rất tốt. Hơn nữa, nhìn Vu Hướng Dương lúc này, thật sự rất ... quyến rũ.
Vu Hướng Dương thấy Ôn Thu Ninh không bài xích, liền bắt đầu từng bước đề nghị.
“Em sờ thử đi.” Hắn nói, giọng khàn đặc.
Ôn Thu Ninh kinh ngạc nhìn hắn.
Tóc và mặt Vu Hướng Dương vẫn còn vương nước, những giọt nước chảy dọc theo quai hàm sắc nét, lướt qua lồng n.g.ự.c màu đồng, chảy qua từng múi cơ bụng rắn chắc, rồi tiếp tục đi xuống.
Vu Hướng Dương kéo tay Ôn Thu Ninh, hướng về phía mình.
Lòng bàn tay Ôn Thu Ninh nóng bỏng, Vu Hướng Dương không kìm được, phát ra một tiếng thở dài trầm đục.
Vu Hướng Dương nắm tay cô, chỉ dẫn cô cách làm.
Thời gian Vu Hướng Dương tắm còn lâu hơn cả cô, và chiếc áo choàng tắm của Ôn Thu Ninh lại bị làm ướt.
Cô được Vu Hướng Dương bế lên giường. Hắn lấy một thứ từ tủ đầu giường ra.
“Anh mua khi nào vậy?” Ôn Thu Ninh hỏi.
Cô và Vu Hướng Dương ở bên nhau mỗi ngày, không biết anh đã đi mua "áo mưa" lúc nào.
“Anh đã mua từ khi còn ở Bắc Kinh.” Vu Hướng Dương nói:“Chúng ta cứ sống cuộc sống hai người khoảng hai năm đã, rồi hẵng tính đến chuyện có con.”
Vu Hướng Dương rất biết cách "được voi đòi tiên". Những lần sau đó, hắn đều "nũng nịu" đòi Ôn Thu Ninh "giúp đỡ".
Ôn Thu Ninh không biết, sau này, Vu Hướng Dương còn định "được một tấc lại muốn tiến một thước" theo kiểu nào nữa đây?
Ở lầu hai, Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc cũng kích động không ngủ được.
Vu Hướng Niệm nhìn vẻ hưng phấn của chồng, không nhịn được cười: “Sao anh lại còn kích động hơn cả lúc mình kết hôn thế?”
Trình Cảnh Mặc cười tươi: “Anh mừng thay cho Vu Hướng Dương, cuối cùng thì cậu ấy cũng khổ tận cam lai! Anh đã nhìn cậu ấy vượt qua bao khó khăn, kiên trì bao nhiêu năm, không dễ dàng chút nào!”
Vu Hướng Niệm cười trêu: “Anh không cho anh ấy mượn cuốn sách 'áp đáy hòm' của anh để học hỏi sao?”
Trình Cảnh Mặc đáp: “Mấy thứ đó xưa rồi. Đồ cổ mấy chục năm trước.”
“Ồ! Chính anh cũng chê bai ư?”
“Giờ này không phải đều xem phim nhựa sao?” Trình Cảnh Mặc nói đầy ẩn ý: “Sẽ có đồng chí lôi phong nào đó 'tiếp tế' cho cậu ấy thôi.”
“"Đồng chí lôi phong" đúng là ở khắp mọi nơi thật!” Vu Hướng Niệm bật cười khúc khích.
Trình Cảnh Mặc xoay người, kéo vợ vào lòng: “Anh chỉ thấy hơi đột ngột. Hai đứa họ cứ dây dưa mãi không thành, vậy mà đùng một cái, mọi chuyện lại đâu vào đấy!”
Vu Hướng Niệm nhẹ giọng: “Cái này gọi là đúng người đúng thời điểm, họ ở bên nhau lúc này chính là "đúng thời điểm".”
“Hả?”
Vu Hướng Niệm giải thích: “Ninh Ninh đã nỗ lực nhiều năm như vậy, sự xuất sắc của bản thân cô ấy đã đủ để che khuất những thiếu sót từ gia cảnh. Cô ấy không cần phải lo lắng gia đình mình sẽ gây phiền phức cho Vu Hướng Dương nữa. Hơn nữa, cô ấy đã vượt qua nỗi đau mất mẹ, bệnh tình cũng được chữa khỏi. Cô ấy có thể toàn tâm toàn ý, không chút vướng bận ở bên cạnh Vu Hướng Dương.”
Xét về mặt này, Ôn Thu Ninh và Triệu Nhược Trúc có điểm tương đồng. Đều là những người phụ nữ có gia cảnh phức tạp, nhưng đã dựa vào nỗ lực cá nhân, từng bước vươn lên, dùng chính ánh sáng của mình để khỏa lấp những khuyết điểm về gia đình.
Không trách, Triệu Nhược Trúc lại yêu quý và trân trọng Ôn Thu Ninh đến thế.
***
Ôn Thu Ninh ngủ quên.
Vu Hướng Dương tự mình nhẹ nhàng rời giường, không hề đ.á.n.h thức cô.
Lúc ăn sáng, cả nhà đều ngầm hiểu trong lòng, không ai hỏi han gì.
Chỉ có An An không hiểu chuyện, thằng bé ngước mắt hỏi Vu Hướng Dương, “Bác đâu rồi ạ?”
Vu Hướng Dương đang hơi ngượng ngùng, chưa biết trả lời thế nào cho phải, thì Trình Cảnh Mặc kịp thời gắp cho An An một miếng bánh bao ướt vào bát, giọng trầm ổn, “Ăn nhanh đi con, chúng ta còn phải kịp chuyến tàu về. Đừng để lỡ giờ.”
“Dạ,” An An vâng lời, cúi đầu ngoan ngoãn ăn sáng.
Sau khi ăn xong, gia đình Trình Cảnh Mặc năm người lập tức khởi hành về Bắc Kinh.
Vu Hướng Dương bắt tay vào giặt đống quần áo họ thay ra ngày hôm qua.
Tuy hắn không thể nào thấm thía được cái "niềm vui" giặt giũ cả ngày của Trình Cảnh Mặc, nhưng hắn nghĩ, với trách nhiệm là một người chồng, hắn nên gánh vác những công việc tay chân này.
Ôn Thu Ninh tỉnh giấc thì đã gần đến bữa trưa. Cô thấy vô cùng xấu hổ.
Mới ngày đầu tiên cưới về mà đã ngủ đến giờ này, chẳng khác nào nói cho cả nhà biết đêm qua họ đã điên cuồng đến mức nào.
Cô rón rén, chột dạ đi từng bước nhẹ nhàng xuống cầu thang. Thế nhưng, cô lại thấy phòng khách vắng tanh, chẳng có lấy một bóng người.
Cô nhớ rằng gia đình Vu Hướng Niệm đã về Bắc Kinh sáng nay, nhưng bố mẹ và Vu Hướng Dương thì sao?
Cô khẽ mở cửa ra, lập tức nghe thấy tiếng Vu Hướng Dương đang trò chuyện với hàng xóm bên cạnh, “Chẳng phải sao! Bác phải quản Khâu Dương cho tốt vào!”
Vu Hướng Dương nghe tiếng cửa mở, quay đầu lại, thấy Ôn Thu Ninh bước ra. Hắn đứng dậy, mỉm cười rạng rỡ, “Ninh Ninh, lại đây với anh!”
Ôn Thu Ninh quen biết những người hàng xóm này, cô bước tới chào hỏi, “Chú Khâu, cháu chào chú ạ.”
Khâu Đại Huy gật đầu, “Chào cháu.”