Mạnh Nhất Minh tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Quần áo trên người cô vừa mồ hôi vừa bụi bặm, trời nóng thế này mà để vài ngày là chê ruồi bọ chưa đủ nhiều sao?”
Lâm Dã cũng biết, ngày thường cô đều giặt đồ mỗi ngày, nhưng tình cảnh hiện tại thì cô không thể.
Cô ngượng nghịu nói: “Không khoa trương đến thế đâu, chỉ hai hôm nữa là khỏi mà.”
“Vết thương này của cô không một tuần thì không lành được.” Mạnh Nhất Minh nói. “Cô tự nói giang hồ nhi nữ ra ngoài thì phải khoáng đạt một chút mà ! Hơn nữa, cô nghĩ quần áo này được giặt miễn phí sao? Tôi giúp cô giặt đồ một tuần, cô phải trả công tôi hai tuần đấy.”
Lâm Dã vẫn chần chừ, quần áo ngoài thì không sao, nhưng chủ yếu là quần áo lót.
Mạnh Nhất Minh tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Nhanh lên đi, tôi mệt cả ngày rồi, tôi cũng muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi.”
Lâm Dã kiên trì: “Thật sự không cần!”
“Thôi được.” Mạnh Nhất Minh thỏa hiệp nói. “Nếu cô ngại đến vậy, tôi sẽ đi mời Lý Tuyết đến giúp cô giặt.”
Hắn nói xong liền quay người định bước đi.
“Này, này, này!” Lâm Dã vội vàng gọi hắn lại: “Không cần đi làm phiền người khác!”
Mạnh Nhất Minh quay người lại: “Tôi là người ưa sạch sẽ, không thể chấp nhận được việc cứ để đống quần áo bẩn chất đống mà không giặt. Tôi không biết thì thôi, giờ tôi đã biết, chuyện này quả thật là có thể hành hạ tôi đến chết! Hoặc là tôi giúp cô giặt, hoặc là tôi đi mời người khác.”
Lâm Dã chỉ tay về phía rương gỗ bên mép giường, mặt đỏ như gấc: “Bên trong.”
Mạnh Nhất Minh nhíu mày: “Cô quả là một nhân tài đấy, quần áo bẩn cũng bỏ vào đó.”
“Ngày thường tôi không thế đâu!”
Lâm Vận Di đặc biệt chú trọng việc này, nên Lâm Dã tuy có tính cách phóng khoáng, nhưng từ nhỏ được mẹ dạy dỗ, cô cũng là người rất sạch sẽ.
Mạnh Nhất Minh mở rương, cầm lấy bọc quần áo bẩn cuộn tròn, rồi cầm thêm hai cái chậu, đi ra ngoài.
Lâm Dã xấu hổ muốn độn thổ. Trong đống quần áo bẩn đó, ngoài quần áo ngoài, còn có cả một chiếc áo lót dây và q**n l*t.
Lâm Dã quả thực không thể tưởng tượng được cảnh Mạnh Nhất Minh giặt những thứ đó thì sẽ xấu hổ đến mức nào!
Ngược lại với Lâm Dã, Mạnh Nhất Minh chẳng hề tỏ ra xấu hổ chút nào.
Hắn dùng xà phòng giặt sạch mấy thứ đồ nho nhỏ đó, bọt xà phòng trắng xóa đầy tay.
Sau khi giặt xong, hắn bưng chậu nước vào phòng.
“Tôi đã kéo một sợi dây phơi trong phòng cô rồi. Quần áo đừng phơi bên ngoài, trời nóng thế này, phơi bên trong cả đêm là khô thôi.”
Hắn thuần thục đóng hai cái đinh nhỏ lên tường, buộc hai đầu dây thừng vào, rồi bắt đầu treo quần áo lên.
Lâm Dã cứng đờ nhìn hắn cầm chiếc áo trong và q**n l*t trong chậu, vẻ mặt bình thản treo lên dây. Cô cảm giác như mình vừa c.h.ế.t đi một lần.
Chiếc áo lót vẫn còn nhỏ nước tong tong xuống nền nhà, cô lại cảm thấy mình c.h.ế.t không xong, cái sự sống còn sót lại này chỉ là để mất mặt mà thôi.
Lâm Dã thẫn thờ nhìn Mạnh Nhất Minh bước ra khỏi phòng, rồi lại bước vào.
Lần này, trên tay hắn xách theo chiếc hộp khám gấp. “Tôi giúp cô xử lý lại vết thương một chút.”
Cả hai cùng ngồi xuống mép giường. Mạnh Nhất Minh cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn vào vết thương ở cánh tay cô.
Ánh mắt Lâm Dã dừng lại ở bàn tay hắn. Tay hắn rất đẹp, các ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ. Theo động tác của bàn tay, những đường gân xanh trên mu bàn tay thỉnh thoảng lại nổi lên.
Có lẽ lo làm cô đau, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, chậm rãi và thận trọng. Lâm Dã cảm thấy trong lòng mình như có sâu bò, tê tê dại dại.
“Vết thương có vẻ hơi sâu, tối nay sẽ đau nhiều đấy, cô phải chịu đựng một chút.” Mạnh Nhất Minh vừa xử lý vết thương vừa dặn dò.
“À, ừm.”
Xử lý xong vết thương, Mạnh Nhất Minh ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lâm Dã.
Cô vội vàng quay mặt đi, lại vô tình nhìn thấy chiếc áo nhỏ đang nhỏ nước trên dây phơi. Hai má cô, vốn đã nóng ran, nay lại càng thêm ửng đỏ.
Mạnh Nhất Minh ngẩn người một chút, sau đó, hắn nghiêm túcnói: “Lâm Dã, không cần phải ngượng ngùng như thế. Tôi là bác sĩ, th*n th* tr*n tr** hơn tôi còn thấy qua rồi, tôi chỉ giúp cô giặt mấy bộ quần áo thôi, với tôi, việc này chẳng đáng là gì.”
“Hơn nữa, tôi mong cô đừng quá khách sáo với tôi. Chúng ta quen biết nhau tám năm rồi, cô cứ coi tôi như bạn bè đi.”
“Có lẽ có vài hành động của tôi chưa được chừng mực, khiến cô có ấn tượng không tốt, nhưng tôi không có ý đồ xấu với cô. Nhiều lúc, tôi chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ cô mà thôi.” Giọng hắn trầm xuống, mang theo một sự chân thành hiếm thấy.
Lâm Dã ngây người. “Tôi không cần bảo vệ.”
“Đúng, qua cái tuổi cần được bảo vệ thì không cần bảo vệ nữa.” Mạnh Nhất Minh cười nhẹ, tiếng cười thoáng qua rồi tắt: “Dù sao tôi đến đây là để công tác rèn luyện, cô cứ coi như tôi tiện thể bảo vệ cô luôn đi.”
Hắn đứng dậy, xách hộp khám gấp lên vai: “Trời cũng sắp tối rồi, tôi phải về trạm xá thôi. Nếu tối nay đau quá, cứ qua tìm tôi.”
Mạnh Nhất Minh rời đi, Lâm Dã vội vàng khóa cửa rồi nằm vật ra giường. Không biết có phải vì vết thương đau hay vì lý do nào khác, cô trằn trọc mãi mà không ngủ được.
 
Tính ra, cô và Mạnh bác sĩ quen nhau đã tám năm. Cô biết rất nhiều chuyện về Mạnh bác sĩ.
Ví dụ như, hắn là người Văn Thành, từng du học nước ngoài, là một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, tham gia Tổ chức Cứu trợ Quốc tế danh tiếng, từng hứa cưới một cô bé hồi nhỏ… Hắn là người đã trải đời, bằng cấp lại cao chót vót.
Nhưng cũng có những điều cô không thể hiểu được.
Ví dụ, một bác sĩ giỏi giang như hắn lại không lo công việc ở bệnh viện lớn, chạy tới tham gia tổ chức cứu trợ làm gì? Rồi lại tới cái nơi thiếu thốn này, nơi mà tài năng của hắn chẳng có đất dụng võ? Hắn đã lớn tuổi rồi, chưa tìm đối tượng thì bố mẹ không thúc giục sao? Vì sao hắn không chịu đi tìm cô bé năm xưa?
Lâm Dã bực bội vỗ vỗ trán.
Chuyện của hắn thì liên quan gì đến mình? Nghĩ nhiều thế làm gì!