Vu Hướng Niệm đã kịp về nhà trước khi Tiểu Kiệt điền giấy đăng ký nguyện vọng.
Dựa vào điểm thi của Tiểu Kiệt, việc cậu đỗ vào các trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh hầu như là chắc chắn.
Hôm nay, cô cùng Tiểu Kiệt đến trường để điền nguyện vọng, hai thím cháu đi xe buýt.
Xe gần đến trạm, Tiểu Kiệt đột nhiên lên tiếng: “Thím, thím giỏi thật đấy.”
Vu Hướng Niệm ngạc nhiên: “Hả?”
“Nhiều năm về trước mà thím đã thi được điểm cao như vậy, giờ con cũng không thể đạt được mức điểm năm đó của thím.” Tiểu Kiệt thành thật nói.
Chỉ khi tự mình trải qua kỳ thi, cậu mới nhận ra điểm số của thím mình năm xưa chính là mốc không thể chạm tới của biết bao học sinh.
Vu Hướng Niệm mỉm cười: “Độ khó đề thi mỗi năm mỗi khác. Thành tích của con đã rất tốt rồi. Năm đó thím chỉ là may mắn hơn chút, mấy câu không biết làm toàn đoán trúng cả.”
Tiểu Kiệt hơi bĩu môi: “Thím mà khiêm tốn thế này, con thấy hơi lạ đó.”
Phải biết bình thường, thím cậu mà gặp chuyện gì không hiểu là sẽ nói bừa vài câu để giữ thể diện ngay.
Vu Hướng Niệm: “Chà…”
Hai người vừa bước vào cổng trường, đã thấy rất đông học sinh và phụ huynh vây quanh các thầy cô giáo, ai nấy đều muốn xin thêm lời khuyên về việc chọn trường, chọn ngành.
Tiểu Kiệt tìm giáo viên chủ nhiệm lấy phiếu, ở nguyện vọng một, cậu không chút do dự điền vào ngành Toán học của Kinh Đại.
Ai mà ngờ được một người mười năm trước thi Toán chỉ được mười tám điểm, sau này lại quyết tâm nghiên cứu chuyên sâu về Toán học.
Vu Hướng Niệm thật lòng khen ngợi: “Ngành này hay đó nha, Toán học có ứng dụng rộng rãi lắm, ngành nghề nào cũng cần nhân tài trong lĩnh vực này. Thím thực sự rất khâm phục những người nghiên cứu Toán.”
Vu Hướng Niệm dừng lại một chút, hỏi tiếp: “Con không định điền nguyện vọng ưu tiên sao?”
Tiểu Kiệt lắc đầu: “Con thích môi trường tự do hơn.”
Các trường xét tuyển ưu tiên đa phần là các trường có liên quan đến quân đội, quân sự. Chú của cậu cũng xuất thân từ trường quân đội nên Tiểu Kiệt rất rõ về nề nếp kỷ luật bên trong. Việc ra khỏi cổng trường cũng phải xin phép lằng nhằng, Tiểu Kiệt thích một môi trường thoải mái, nhẹ nhàng hơn.
“Cũng phải,” Vu Hướng Niệm gật đầu đồng tình, “Thím cũng không thích sáng sớm đã bị gọi dậy chạy bộ mấy cây, trước khi ngủ còn phải tập hợp điểm danh. Hơn nữa, với điểm của con, đỗ vào Kinh đại thì chẳng có gì phải lo lắng rồi.”
Theo lời khuyên của Vu Hướng Niệm, Tiểu Kiệt tiếp tục điền các nguyện vọng phía sau, đều là các trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh và Thượng Hải.
Thấy Vu Hướng Niệm có vẻ rất hiểu biết về các trường đại học, những phụ huynh khác liền kéo đến vây quanh cô, nhờ cô cho lời khuyên.
Vu Hướng Niệm cũng rất kiên nhẫn, cô dựa vào điểm số và sở thích của từng học sinh để đưa ra những gợi ý phù hợp.
Đáng lẽ kế hoạch là điền xong nguyện vọng là về nhà, nhưng vì bị phụ huynh và học sinh vây quanh không thoát được, hai thím cháu đã phải đợi đến khi buổi điền nguyện vọng kết thúc vào buổi chiều.
Trên xe về nhà, Vu Hướng Niệm nói: “Bây giờ con có thể hoàn toàn thư giãn rồi. Có muốn đi đâu chơi không?”
Tiểu Kiệt: “À… con không muốn. Con ở nhà chơi với An An, Cà Cao thôi. Cả năm nay con chưa có thời gian chơi cùng các em cho tử tế.”
Cậu cũng muốn đi chơi đó chứ, nhưng đi chơi lại phải tiêu tiền của chú thím, mà chú thím đều bận đi làm, cũng chẳng có thời gian đi cùng cậu.
Vu Hướng Niệm bắt được ý tứ trong mắt Tiểu Kiệt. Cô nói: “An An, Ca Cao cũng được nghỉ hè rồi, cứ ru rú trong nhà cũng buồn. Để thím hỏi xem chú con có rảnh không đã.”
Tiểu Kiệt vội can: “Thím ơi, đừng hỏi. Công việc của chú bận rộn lắm. Hơn nữa, con thấy ở nhà đọc sách, chơi với các em là thoải mái nhất.”
Vu Hướng Niệm cười như không cười: “Giữa chúng ta luôn thẳng thắn mà, con cứ vòng vo như thế thím không quen đâu.”
Tiểu Kiệt: “…”
Vu Hướng Niệm dịu giọng: “Chúng ta đối xử tốt với con là tự nguyện, con không cần phải có gánh nặng gì hết. Hơn nữa, thím chưa từng nói với con điều này, nhưng thực lòng thím rất cảm ơn con.”
“Con ở bên thím nhiều hơn cả chú con, cùng thím sinh các em, giúp thím trông nom tụi nhỏ. Không có con, thím cũng không biết phải dạy dỗ An An, Ca Cao như thế nào đâu.”
Tiểu Kiệt mím mím môi: “Con chỉ lo tốn tiền và làm chậm trễ công việc của hai người thôi.”
“Kiếm tiền chẳng phải là để tiêu sao?!” Vu Hướng Niệm nói với vẻ hợp tình hợp lý, “Còn công việc ấy hả, cần phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, nếu không sẽ mất hết niềm vui làm việc đó.”
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Trình Cảnh Mặc về nhà. Vu Hướng Niệm liền kể với anh về chuyện muốn dẫn các con đi chơi.
Trình Cảnh Mặc tỏ vẻ khó xử: “Anh dạo này rất bận, không thể xin nghỉ được.”
Vu Hướng Niệm hiểu công việc của Trình Cảnh Mặc: “Vậy em sẽ rủ mẹ đưa các con đi chơi vậy.”
Trình Cảnh Mặc dặn dò: “Trước khi em đi, em tìm cách khuyên giúp chú Khâu và gia đình đi. Nghe Vu Hướng Dương nói, chú thím ấy đang giận dỗi với Khâu Dương thì phải.”
Vu Hướng Niệm kinh ngạc: “Chú thím ấy đến Bắc Kinh rồi ư? Họ đã biết chuyện Khâu Dương và Tôn Dã Xuyên chưa?”
Trình Cảnh Mặc đáp: “Họ đến Bắc Kinh rồi, nhưng vẫn chưa biết chuyện kia.”
Vu Hướng Niệm cầm túi xách, chuẩn bị ra ngoài: “Em phải đi tìm Khâu Dương hỏi xem tình hình thế nào đã.”
“Vu Hướng Niệm!” Trình Cảnh Mặc nhìn cô đầy vẻ không hài lòng: “Em ra ngoài hai tháng trời mới về, chuyện đầu tiên em làm lại là đi tìm người đàn ông khác à?”
“Khâu Dương mà anh cũng ghen được à?”