Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 822

Lâm Dã trợn trắng mắt với hắn, rõ ràng là không tin. Ba cô sao có thể viết thư cho Mạnh bác sĩ chứ? Đến thư của cô cũng đều do mẹ cô viết, ba cô có gì muốn nói đều dặn bà ấy ghi lại.

Ăn tối xong, mỗi người trở về ký túc xá.

Mạnh Nhất Minh ngồi bên bàn, mở lá thư kia. Nội dung chỉ vỏn vẹn hai phần ba trang giấy viết thư, phía dưới ký tên là Tống Hoài Khiêm.

Sau khi đọc xong, Mạnh Nhất Minh không biểu lộ cảm xúc gì, gấp thư lại, cẩn thận cất vào ngăn kéo. 

Ở một ký túc xá khác, Lâm Dã cũng đang đọc thư.

Lâm Vận Di viết liền mạch gần ba trang giấy, kể chuyện gia đình, nói mọi người đều mong cô sớm về nhà.

Cuối cùng Lâm Vận Di dặn dò: Ba con biết Mạnh bác sĩ cùng công tác với con, ông ấy dặn mẹ nói với con là: Chuyện lớn thì cứ tin tưởng cậu ấy, chuyện nhỏ thì đừng để ý đến cậu ấy."

Lâm Dã: "..."

Cô biết những chuyện lớn như công tác nhà nước, xã hội là "đại sự", còn ăn cơm giặt giũ hằng ngày là "việc nhỏ", nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cô không biết phải phân chia thế nào.

Ví dụ như chuyện Mạnh bác sĩ nhờ cô giúp đỡ. Đối với Mạnh bác sĩ, đó là "đại sự" để thoát khỏi phiền phức, còn đối với cô, có lẽ chỉ là "việc nhỏ" tùy tiện.

Sau này còn nên giúp nữa không?

Lâm Vận Di lại viết: Tiểu Dã à, cha mẹ có quen biết vài thanh niên tài tuấn, chờ con về sẽ giới thiệu cho con làm quen. Con cứ chuyên tâm công tác ở đó, tạm thời đừng suy nghĩ đến vấn đề cá nhân."

Lâm Dã: "..." Mấy bức thư trước còn bảo cô có thể yêu đương, nhưng cố gắng đừng tìm người da đen!

Lâm Dã đọc xong thư, cất đi.

Cô đi tắm, rồi lại sang ký túc xá của Mạnh Nhất Minh để lấy quần áo bẩn.

Khi Lâm Dã đến, Mạnh Nhất Minh vẫn đang trầm ngâm ngồi bên bàn.

"Anh hôm nay còn chưa tắm à?" Cô hỏi.

Khoảng thời gian này, cô giúp hắn giặt quần áo, nên Mạnh Nhất Minh cũng rất tự giác tắm sớm, thay đồ bẩn để sẵn.

Mạnh Nhất Minh hoàn hồn: "Vẫn chưa."

Lâm Dã nói: "Vậy tôi lát nữa quay lại."

"Khoan đã, Lâm Dã!" Mạnh Nhất Minh gọi cô lại, ánh mắt có chút phức tạp, sâu xa: "Hôm nay tôi tự giặt. Người nhà cô không phải vừa viết thư sao, cô về viết thư hồi âm đi, không cần giúp tôi giặt nữa."

"Không được!"

Nguyên nhân không cần phải nói lại. 

Nhưng nhắc đến chuyện thư từ, Lâm Dã tò mò hỏi: "Mạnh bác sĩ, theo quan điểm của anh, thế nào là đại sự, thế nào là việc nhỏ?"

Mạnh Nhất Minh trả lời: "Cái này không dễ dàng mà minh xác giới định được. Nó phải dựa vào người nhận, quá trình thực hiện và thời điểm xảy ra... nói chung là phải phân trường hợp mà xét."

Lâm Dã tán đồng: "Đúng là không dễ phân thật, chắc tôi phải tự mình phán đoán thôi."

Dù sao, chuyện giặt quần áo nhất định là việc nhỏ. Cô cười : "Mạnh bác sĩ, sau khi tôi giặt xong đống quần áo của một tháng này, hai chúng ta ai cũng đừng giúp ai giặt nữa nhé!"

Mạnh Nhất Minh ngây người: "Lỡ như một trong hai chúng ta lại bị thương thì sao?"

Lâm Dã suy nghĩ một chút rồi nói: "À, thế thì thuộc về sự kiện đặc thù, có thể hỗ trợ giặt."

Mạnh Nhất Minh làm bộ đồng ý, rồi lại đặt ra một vấn đề khác, ánh mắt như đang thăm dò: "Theo cô, nghe lời cha mẹ là đại sự hay việc nhỏ?"

Lâm Dã không chút do dự: "Khẳng định là đại sự! Cha mẹ luôn suy tính cho chúng ta về lâu dài."

Mạnh Nhất Minh nhìn thẳng vào mắt cô, phân tích: "Cha mẹ suy tính cho chúng ta, điểm này không sai. Nhưng chúng ta đều là những người có tri thức, có kinh nghiệm, có năng lực phán đoán sự việc. Hơn nữa, cha mẹ đứng trên góc độ của họ, tất nhiên sẽ tồn tại giới hạn nhận thức. Một khi có giới hạn, sự suy xét của họ sẽ không đủ toàn diện và lâu dài."

Hắn nhích lại gần một chút, ánh mắt chăm chú:

"Khi ý tưởng của chúng ta và ý tưởng của cha mẹ không nhất quán, cô sẽ làm gì?"

Lâm Dã tỏ ra rất quan tâm đến vấn đề Mạnh Nhất Minh vừa nêu.

“Anh đã từng phải đối diện với tình huống đó chưa?” Cô hỏi.

Mạnh Nhất Minh đáp: “Đôi khi tôi cũng thấy lưỡng lự lắm, nên mới muốn cùng cô bàn bạc xem sao.”

Lâm Dã kéo một chiếc ghế mộc, ngồi đối diện hắn. Hai người bắt đầu tập trung thảo luận về chuyện nên nghe lời cha mẹ hay tự mình quyết định.

Sau hơn bốn mươi phút trao đổi sôi nổi, cả hai đồng thuận đi đến một kết luận: Lời cha mẹ nói thì nên nghe, đó là kinh nghiệm quý báu. Nhưng đối với những vấn đề cụ thể và quan trọng của cuộc đời, vẫn phải tự mình phán đoán và đưa ra quyết định cuối cùng.

Đúng lúc đó, Vương Vệ Quốc từ ngoài trở về. Hắn thấy chính là cảnh: Lâm Dã và Mạnh Nhất Minh đang nhìn nhau chăm chú, ánh mắt sáng rực, nói chuyện vui vẻ.

“Này, táo tợn quá rồi đấy!” Vương Vệ Quốc cao giọng trêu chọc. “Hai người ban ngày cứ dính lấy nhau chưa đủ hay sao mà còn ngang nhiên thế này! Hay là tôi dọn ra ngoài, nhường luôn cái phòng này cho hai người nhé?”

Mạnh Nhất Minh liếc hắn một cái . “ANh đi tắm đi, nhớ tẩy luôn cái bộ óc này cho sạch sẽ.”

Hướng Niệm nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm. Cô đứng dậy nói: “Anh mau đi tắm đi. Tôi còn chờ giặt quần áo cho anh đây này!”

Mạnh Nhất Minh nói : “Cô giặt nhẹ tay thôi nhé. Ở đây tìm mua quần áo thay thế hơi bất tiện.”

“Quần của tôi nhiều lắm, Lâm Dã, cô giặt cho tôi với !” Vệ Quốc vừa nói vừa làm bộ định c** q**n.

Mạnh Nhất Minh và Lâm Dã đồng loạt chăm chú nhìn hắn.

Tay Vương Vệ Quốc khựng lại giữa chừng. Mạnh Nhất Minh hỏi ngược: “Không cởi nữa à?”

Vương Vệ Quốc lắp bắp: “Hai người thật là vô liêm sỉ! Thật sự muốn nhìn đấy à?!”

Mạnh Nhất Minh cười khẩy, giọng đầy châm chọc: “Hù dọa ai chứ? Dã tỷ của chúng ta xem qua nhiều rồi!”

Lâm Dã: “... " Cô cũng chỉ xem qua lúc còn bé thôi, mà xem cũng là trẻ con, làm gì có nhiều như hắn nói! Mạnh Nhất Minh này thật là...

Vương Vệ Quốc : “..." Ha! Cái này còn đáng để tự hào à? Cứ đợi đấy, đến lúc Lâm Dã so sánh, xem lão Mạnh nhà anh kiêu ngạo được nữa không?!”

Bình Luận (0)
Comment