Lâm Dã lo lắng: “Anh xem anh mệt mỏi thế này, đừng có cố chấp mấy chuyện đó nữa.”
“Kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục !”
“Được được được.” Lâm Dã xuống xe, “Anh đừng có cậy mạnh quá. Lúc nào đạp không nổi thì nói với tôi, để tôi đổi lượt.”
Mạnh Nhất Minh trèo lên xe đạp, chở Lâm Dã lên đường.
Lúc này, Lâm Dã mới là người cảm thấy mất mặt.
Một người đàn ông đạp xe mà chậm như rùa, lại còn lắc lư hết bên trái rồi sang bên phải.
Đến khi người đi đường thứ năm vượt qua chiếc xe đạp của họ, Lâm Dã cuối cùng không chịu nổi nữa: “Bác sĩ Mạnh, anh mệt rồi, để tôi đạp cho.”
Mạnh Nhất Minh kiên trì: “Không được, tôi đạp!”
Lâm Dã: “... Anh dùng sức mà đạp đi, xe sẽ không lắc lư nữa đâu.”
Mạnh Nhất Minh lại nói một câu khiến cô muốn nhảy dựng: “Tôi thích đạp theo kiểu lắc lư thế này!”
Lâm Dã: “...”
Ngay lúc cô đang suy nghĩ làm cách nào để lôi bác sĩ Mạnh xuống để cô lên thay, một chiếc xe hơi màu đen chạy chầm chậm bên cạnh họ.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, một giọng nói trầm ổn vang lên: “Tiểu Dã.”
Lâm Dã và Mạnh Nhất Minh đồng thời nhìn sang, thấy Tống Hoài Khiêm đang nhìn hai người.
“Ba!”
“Cháo chú.”
Cả hai cùng lúc mở lời. Mạnh Nhất Minh liếc mắt một cái rồi quay đầu lại, vẫn đạp xe uốn lượn "một cách cố ý".
Xe của Tống Hoài Khiêm đi chậm rãi theo bên cạnh. Ông hỏi: “Hai đứa định đi đâu đấy?”
Lâm Dã đáp: “Con với bác sĩ Mạnh đi ăn Gà hầm nồi đất ạ.”
Tống Hoài Khiêm suy nghĩ một lát: “Ba cũng vừa tan sở. Đi ăn cùng cho vui, ăn ở quán nào?”
Lâm Dã nói: “Ăn ở cái quán ngay ngã ba phía trước ấy ạ.”
Tống Hoài Khiêm đề nghị: “Thế con lên xe đi cùng ba luôn đi.”
Lâm Dã suy nghĩ.
Là cô rủ bác sĩ Mạnh đi ăn gà, hắn đã mệt mỏi thế này rồi còn chiều cô, nếu cô bỏ hắn lại mà đi xe hơi trước thì có vẻ không được phúc hậu cho lắm.
“Ba, ba cứ đi trước gọi món đi ạ. Con và bác sĩ Mạnh sẽ tới sau.”
“Được, ba sẽ đi trước gọi món.” Tống Hoài Khiêm nói, “Bác sĩ Mạnh, lát nữa gặp nhé.”
“Vâng, lát nữa gặp chú.” Mạnh Nhất Minh đáp lời.
Chiếc xe của Tống Hoài Khiêm chạy về phía trước. Ông nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Mạnh Nhất Minh vẫn đang không nhanh không chậm đạp xe.
Lâm Dã sốt ruột nói: “Bác sĩ Mạnh, anh để tôi đạp cho mà.”
Mạnh Nhất Minh vẫn kiên quyết: “Không được, tôi phải đạp!”
Lâm Dã vỗ trán: “Lẽ ra lúc nãy phải để anh đi xe cùng ba tôi mới phải.”
Cả hai đạp xe tới quán ăn, Tống Hoài Khiêm và tài xế đã ngồi chờ sẵn ở bàn một lúc.
Tống Hoài Khiêm đưa thực đơn qua: “Hai đứa muốn ăn gì thì tự gọi thêm đi.”
Lâm Dã nhìn qua một lượt: “Ba, ba gọi toàn món con thích rồi, con không thêm nữa đâu.”
Cô lại đưa thực đơn cho Mạnh Nhất Minh, hắn xem qua rồi nói: “Món này đủ rồi, tôi cũng không thêm.”
Lúc chờ thức ăn dọn lên, Tống Hoài Khiêm uống một ngụm trà, mở lời: “Tôi muốn mời bác sĩ Mạnh dùng bữa lâu rồi, để cảm ơn cậu đã chăm sóc Tiểu Dã. Khoảng thời gian trước, tôi bảo Tiểu Dã mời cậu về nhà ăn cơm, con bé nói cậu về quê.”
Mạnh Nhất Minh gật đầu: “Vâng, cháu về quê một chuyến, vừa tới Bắc Kinh ngày hôm qua.”
Người ta ngày hôm qua mới quay về Bắc Kinh, hôm nay tiểu Dã liền tới cửa tìm người ?
Tống Hoài Khiêm trong lòng sinh ra chút tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản nói: “Tiểu Dã thật là không hiểu chuyện, lại làm phiền bác sĩ Mạnh rồi.”
“Không phiền đâu ạ, là cháu cũng muốn ăn món này.”
Tống Hoài Khiêm quay sang nhìn Lâm Dã nhắc nhở: “Con ở Z quốc đã phiền bác sĩ Mạnh chăm sóc, giờ về rồi thì đừng có suốt ngày làm phiền người ta nữa.”
Lâm Dã ngẩn ra một lúc.
Thứ nhất, cô không ngờ Tống Hoài Khiêm lại nói thẳng chuyện này trước mặt Mạnh bác sĩ. Thứ hai, cô thật sự phiền phức đến thế sao?
Mạnh Nhất Minh bình thản nói: "Chú Tống, cháu chưa bao giờ cảm thấy Lâm Dã phiền cả. Hơn nữa, ở Bắc Kinh cháu không có nhiều bạn bè, cô ấy tới tìm cháu, cháu rất vui mừng."
Lâm Dã nghe vậy cũng thấy vui vẻ, cũng không biết là tại sao.
Tống Hoài Khiêm khách khí nói, "Không gây thêm phiền phức cho cậu là tốt rồi."
Bữa cơm bốn người này diễn ra không hề tẻ nhạt. Cuộc trò chuyện giữa Tống Hoài Khiêm và Mạnh Nhất Minh vẫn liên tục không ngừng, từ chuyện nước ngoài cho đến tình hình trong nước, các loại tri thức đều có đủ.
Sau khi ăn xong, hai người lại tranh nhau trả tiền.
Lâm Dã nhìn hai người cứ giằng co, liền chen vào giữa, "Hai người đừng tranh nữa!"
Cô đưa tay đè chặt bàn tay cầm ví của Mạnh Nhất Minh.
"Mạnh bác sĩ, bữa này để bố cháu mời!"
Tống Hoài Khiêm: "..." Không vui ! Con gái nuôi lớn rồi, khuỷu tay liền hướng ra ngoài ?!
Mạnh Nhất Minh: "..." Vui vẻ ! Đến phút mấu chốt, Lâm Dã vẫn thiên vị hắn.
Lâm Dã giải thích: "Bữa cơm này, bên chúng tôi có ba người, anh có một mình, nên phải để chúng tôi trả tiền chứ!"
Tống Hoài Khiêm: "..." Lập tức vui vẻ ! Chúng tôi mới là người một nhà!
Trình Cảnh Mặc: "..." Lập tức không vui, cô gái vô lương tâm này, dù hắn có đối tốt với cô thế nào, cô vẫn coi hắn là người ngoài sao.
Tống Hoài Khiêm trả tiền, vui vẻ thỏa mãn định đưa Lâm Dã về nhà.
Lâm Dã nói: "Con phải đưa Mạnh bác sĩ về đã."
Tống Hoài Khiêm: "Con đi xe đạp không tiện, chúng ta lái xe đưa cậu ấy đi."
Lâm Dã nghĩ lại cũng đúng.
Mạnh bác sĩ sĩ diện, không chịu để cô đèo hắn, hắn tự đạp xe thì cô lại không chịu nổi, hắn đi còn chậm hơn cả sên!
Lâm Dã nói với Tống Hoài Khiêm: "Thôi được, vậy con về nhà trước."
Cô quay sang nói với Mạnh Nhất Minh: "Mạnh bác sĩ, tạm biệt. Ngày mai hoặc ngày kia tôi sẽ đến tìm anh!"
Tống Hoài Khiêm nhíu mày.
Mạnh Nhất Minh cười nói với cô: "Cô đạp xe chậm một chút nhé, tạm biệt."