Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 842

Mạnh Nhất Minh nói: "Không cần cảm ơn đâu ạ, làm việc này là do tự nguyện của cháu."

Tống Hoài Khiêm nói: "Vậy cứ vậy nhé, cuối tuần mời cậu đến nhà làm khách."

"Vâng."

Mạnh Nhất Minh tiễn Tống Hoài Khiêm lên xe, nhìn chiếc xe đi xa, hắn lại rơi vào trầm tư.

Ba năm trước, một đêm nọ.

Mạnh Nhất Minh đang đọc sách trong ký túc xá, nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn mở cửa.

Bên ngoài là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, mặc bộ âu phục xám lịch sự, toát lên khí chất nho nhã.

Người đàn ông tự giới thiệu: “Chào cậu, bác sĩ Mạnh Nhất Minh. Tôi là Tống Hoài Khiêm, ba của Lâm Dã.”

“Chào chú, mời chú vào.” Mạnh Nhất Minh nghiêng người để Tống Hoài Khiêm bước vào.

Ký túc xá của anh khá nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn làm việc, một chiếc bàn con dùng để ăn cơm, và vài cái ghế. Mạnh Nhất Minh rót một cốc nước ấm đặt lên bàn. Tống Hoài Khiêm quan sát căn phòng một lượt rồi mới ngồi xuống.

Hai người ngồi đối diện nhau, Mạnh Nhất Minh hỏi: “Chú tìm cháu có việc ạ?”

“Đúng là có việc, tôi xin phép không vòng vo.” Tống Hoài Khiêm đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe Tiểu Dã nói, thời gian gần đây hai người đi lại khá thân thiết. Tôi cũng là đàn ông, và một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ thì luôn có mục đích. Bác sĩ Mạnh muốn đạt được điều gì, không ngại thì cứ nói thẳng.”

Lời nói của Tống Hoài Khiêm khiến Mạnh Nhất Minh thấy không thoải mái, nhưng hắn lịch sự nói: “Cháu muốn nói cháu không hề muốn đạt được điều gì, chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu về Lâm Dã, chắc chắn chú sẽ không tin.”

Mạnh Nhất Minh nói tiếp: “Nếu đã như vậy, thì cháu muốn biết thân thế của Lâm Dã, điều này có tính là mục đích không ạ?”

Tống Hoài Khiêm rất thông minh, lập tức hiểu được ý trong lời nói của Mạnh Nhất Minh. “Bác sĩ Mạnh, thân thế của Tiểu Dã thì liên quan gì đến cậu?”

Mạnh Nhất Minh đáp: “Lâm Dã là bạn thời thơ ấu của cháu. Cô ấy bị lạc khi hơn bảy tuổi.”

Tống Hoài Khiêm bác bỏ: “Vậy cậu chắc chắn nhận nhầm người rồi. Tiểu Dã về với chúng tôi khi còn chưa đầy sáu tuổi.”

“Cháu sẽ không nhầm lẫn.” Mạnh Nhất Minh khẳng định chắc chắn: “Trên cổ tay phải của cô ấy có một vết bớt hình trăng khuyết, và bên cạnh vầng trăng khuyết đó có hai nốt ruồi nhỏ.”

Thời điểm đó Vu Hướng Dương đang nằm viện vì phẫu thuật cấy da, Lâm Dã đến thăm hắn. Một lần, Lâm Dã mặc chiếc áo sơ mi cộc tay, Mạnh Nhất Minh vô tình nhìn thấy vết bớt trên cổ tay cô. Khoảnh khắc ấy, tim hắn như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng n.g.ự.c vì kinh ngạc. Hắn không dám tin, phải đến gần hơn, lén nhìn kỹ lại, quả nhiên đó chính là vết bớt trong ký ức của hắn.

Hắn từng nghĩ cô bé nhỏ năm đó đã sớm không còn trên đời, không ngờ cô đã lớn thành một cô gái chững chạc, chỉ là tính cách đã thay đổi hoàn toàn. Qua cuộc trò chuyện với Vu Hướng Dương, hắn biết Lâm Dã là con nuôi của Tống gia. Điều này càng củng cố thêm sự chắc chắn về thân phận của cô. hắn đã cố ý tìm đề tài dò hỏi Lâm Dã vài lần, nhưng cô dường như không còn bất cứ ký ức nào về chuyện thời thơ ấu. Hắn không tùy tiện kể cho Lâm Dã nghe những chuyện cũ, mà bắt đầu từ từ tiếp cận cô, muốn tìm hiểu mọi chuyện sau khi cô bị lạc.

Tống Hoài Khiêm nghe Mạnh Nhất Minh tả chính xác vết bớt trên cổ tay Lâm Dã, sự phòng bị trong lòng ông lúc này mới giảm đi chút ít.

“Nói như vậy, cậu biết cha mẹ ruột của Tiểu Dã?”

Mạnh Nhất Minh đáp: “Cháu quen biết họ hồi nhỏ, nhưng sau này cha mẹ cháu chuyển nhà, cháu cũng đi nước ngoài nên mất liên lạc với họ.”

Tống Hoài Khiêm hỏi: “Cậu có thể kể cho tôi nghe một chút về cô bé lúc nhỏ và gia đình cô bé được không?”

Mạnh Nhất Minh kể những gì về gia đình ruột của Lâm Dã mà anh biết.

Nghe xong, Tống Hoài Khiêm vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không thể hiện hỉ nộ. “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi những điều này. Tiểu Dã hiện tại đang sống rất hạnh phúc bên chúng tôi. Nếu con bé đã quên chuyện trước kia, thì cứ để con bé quên hẳn đi, không cần thiết phải kể lại những chuyện đó nữa.”

Mạnh Nhất Minh không đồng tình: “Cô ấy có quyền được biết quá khứ của mình, và cha mẹ cô ấy cũng nên biết tình hình của cô ấy.”

Tống Hoài Khiêm nói: “Biết rồi chỉ khiến Tiểu Dã thêm phiền não thôi, không cần thiết.”

Mạnh Nhất Minh kiên trì: “Hai chú dì đối xử tốt với cô ấy, nhưng không thể tước đoạt quyền được biết sự thật của cô ấy.”

Ánh mắt Tống Hoài Khiêm sâu thẳm, chăm chú nhìn hắn: “Bác sĩ Mạnh, cậu chỉ đang đứng ở góc độ của mình để suy xét việc này. Xét về tổng thể, tâm trí Tiểu Dã chưa đủ trưởng thành, nếu biết những chuyện năm xưa sẽ chỉ khiến con bé rơi vào hoàn cảnh đau khổ và tự nghi ngờ; thứ hai, cha mẹ ruột của Tiểu Dã đã không coi trọng con bé, không cần thiết phải nhận lại; hơn nữa, Tiểu Dã đã sống với chúng tôi từ khi sáu tuổi, chúng tôi xem con bé như con ruột, và chúng tôi muốn con bé hạnh phúc.”

Mạnh Nhất Minh sửa lại lời ông: “Lúc đó Lâm Dã đã hơn bảy tuổi rồi.”

“Đó không phải là trọng điểm!” Tống Hoài Khiêm cao giọng nói : “Trọng điểm là, Tiểu Dã hiện tại đang rất hạnh phúc! Gia đình chúng tôi tốt hơn rất nhiều so với gia đình ruột của con bé, những điều chúng tôi có thể cho Tiểu Dã là thứ mà gia đình ruột của con bé không thể nào theo kịp. Sau này, tôi còn muốn cho Tiểu Dã ra nước ngoài học tập, bồi dưỡng con bé trở thành người tiên phong trong lĩnh vực mà nó yêu thích. Gia đình trước đây của con bé có làm được không?”

Bình Luận (0)
Comment