Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 846

Mạnh Nhất Minh giơ tay lên, định chạm nhẹ vào cánh tay Lâm Dã. Cô lập tức giật mình né tránh.

“Mạnh… Mạnh bác sĩ, tôi đi trước đây.” Giọng Lâm Dã hoảng loạn, ngay cả tay chân đẩy xe đạp cũng trở nên luống cuống.

Từ ngày học đi xe đạp, cô chỉ cần một chân là có thể đạp xe đi. Lúc này, cô phải đạp đến ba lần mới khởi động được xe.

“Tiểu Dã, cô đừng vội vàng, đạp xe chậm thôi.”

“Vâng! Tôi biết rồi!”

Lâm Dã sải chân lên xe đạp, phóng nhanh rời đi. Đạp được một quãng xa, nhịp tim cô mới dần bình phục trở lại.

Nghĩ đến việc Mạnh bác sĩ vẫn đang chờ câu trả lời của mình, cô lại cảm thấy vô cùng buồn rầu.

Đúng là cô đã để Mạnh bác sĩ chờ đợi quá lâu, từ lúc ở Z quốc cho đến nay về Bắc Kinh đã gần một tháng rồi.

Cô tự nhủ, cô phải hỏi ý kiến chị dâu, nhờ chị dâu giúp đỡ suy nghĩ một chút, để cô có thể sớm đưa ra câu trả lời cho Mạnh bác sĩ.

Về đến nhà, Lâm Dã liền hấp tấp chạy thẳng lên lầu hai, đứng ngoài phòng Vu Hướng Niệm, gõ cửa thình thịch, thình thịch liên hồi.

Vu Hướng Niệm mở cửa, thấy Lâm Dã tóc tai rối bời, mặt vừa đỏ hoe vừa hốt hoảng.

Vu Hướng Niệm kinh ngạc: “Ai chọc em thế?”

“Chị dâu, em gấp lắm, chị phải giúp em!”

Tóc rối là do cô tự cào vì phiền muộn, còn mắt đỏ hoe là vì cô quá bối rối và cấp bách!

“Tuy rằng rất gấp, nhưng em đừng vội.” Vu Hướng Niệm né người cho Lâm Dã vào phòng: “Vào đây nói từ từ.”

Lâm Dã vào nhà, nóng nảy kể lại chuyện xảy ra hôm nay, rồi kể cả chuyện Mạnh Nhất Minh đã nói với cô ở Z quốc.

Vu Hướng Niệm nhanh chóng nắm bắt được ý chính: “Nói một cách đơn giản, là Mạnh bác sĩ tỏ tình với em, và em không biết có nên đồng ý hay không?”

Lâm Dã gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng!”

Vu Hướng Niệm nghiêm túc nói: “Nói cách khác, chính em không thể phân biệt rõ rốt cuộc em có thích Mạnh bác sĩ hay không?”

Lâm Dã: “...” Cô gái nhỏ cúi gằm mặt.

Vu Hướng Niệm hỏi tiếp: “Mạnh bác sĩ có làm em có cảm giác tim đập nhanh không?”

Lâm Dã khẽ gật đầu.

Vu Hướng Niệm lại hỏi: “Em có bao giờ, dù ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cũng sẽ nhớ đến Mạnh bác sĩ không?”

“Vâng.”

Vu Hướng Niệm hỏi lần nữa, câu hỏi mang tính quyết định: “Ở bên Mạnh bác sĩ, em có cảm giác như thế nào?”

Lâm Dã suy nghĩ một lát rồi đáp: “Em cảm thấy thực sự thoải mái, em thích ở bên cạnh anh ấy.”

Vu Hướng Niệm khẳng định ngay lập tức: “Vậy thì em thích anh ấy rồi.”

Lâm Dã không thể tin được, nhưng cũng không biết phải làm sao.

“Chị dâu, em… em vẫn luôn xem anh ấy là bạn bè, tại sao lại thành ra thế này ạ?”

“Đó gọi là lâu ngày sinh tình đó.” Vu Hướng Niệm cười nhẹ: “Mạnh bác sĩ rất ưu tú. Anh ấy trưởng thành, kiên định, có học thức, có lịch duyệt, thông minh nhưng không hề giả tạo, dịu dàng mà không yếu đuối, lại còn rất hóm hỉnh, vui tính nữa. Nếu chị mà chưa kết hôn, có lẽ chị cũng đã thích anh ấy rồi.”

Lâm Dã càng buồn bực: “Anh ấy ưu tú như vậy, tại sao lại có thể thích một người như em chứ?”

“Lâm Dã, em rất tuyệt vời!” Vu Hướng Niệm trịnh trọng nói với cô: “Em có học thức, thiện lương, ngay thẳng, ở lĩnh vực của mình, em có kiến thức và thành tựu đáng nể. Nhưng điều quý giá nhất ở em là sự thẳng thắn và chân thật, bất cứ ai cũng nguyện ý kết giao, ở chung với em.”

Lặng im rất lâu, Lâm Dã mới ngước nhìn chị dâu, thấp giọng hỏi: “Chị dâu, chị nói xem em có nên đồng ý với anh ấy không?”

Vu Hướng Niệm đang ngồi may vá, ngẩng đầu nhìn Lâm Dã đang ríu rít trước mặt, cười nhẹ nhàng:

“Em thích anh ấy, anh ấy cũng thích em, chuyện tốt như vậy thì cứ việc đồng ý thôi. Nhưng mà, em vẫn nên tôn trọng ba mẹ, hỏi ý kiến của ba mẹ trước đã.”

Lâm Dã gật đầu lia lịa, thấy rất đúng. Dù sao thì chuyện cưới gả, nhất định phải hỏi ý ba mẹ đã.

Vu Hướng Niệm thoáng đăm chiêu rồi nói tiếp: “Chỉ là, chị cảm giác ba có vẻ không vừa lòng Mạnh bác sĩ cho lắm, e là ông sẽ không đồng ý ngay đâu.”

Lâm Dã tròn mắt nghi hoặc, không hiểu nổi: “Sao ba lại không thích anh ấy được? Ba mời anh ấy về nhà ăn cơm, còn cố ý mời đến mấy lần cơ mà?”

Vu Hướng Niệm thở dài một tiếng, lắc đầu: “... Cái sự đơn thuần của em vừa là ưu điểm, cũng chính là điểm yếu đó, Lâm Dã ạ. Không phải ai cũng như em, trong lòng nghĩ gì là nói tuột ra hết. Những người như ba, như Cảnh Mặc, đừng nói là nói ra, ngay cả một cái biểu tình họ cũng không để lộ đâu.”

Lâm Dã chớp mắt, ngây người.

Vu Hướng Niệm ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn: “Chị thì ủng hộ em và bác sĩ Mạnh đến với nhau, nhưng ba có cách nghĩ của ông. Có thể là ông ngại bác sĩ Mạnh lớn tuổi, có thể là ngại anh ấy quá nhiều tâm tư, hoặc còn lý do nào khác mà chúng ta chưa biết. Em cứ mạnh dạn nói chuyện thẳng thắn với ba xem sao.”

Lâm Dã vốn là người ruột để ngoài da, tính tình hấp tấp. Vừa rời khỏi phòng chị dâu, cô liền chạy thẳng xuống gõ cửa phòng ba mẹ.

“Ba ơi, mẹ ơi, con có chuyện muốn nói.”

Tống Hoài Khiêm là người tinh tế, đã lờ mờ đoán được tám chín phần chuyện này liên quan tới Mạnh Nhất Minh. Ông đáp lại qua cánh cửa: “Con ra phòng khách đợi. Ba thay áo rồi ra ngay đây.”

Lâm Dã ngồi đợi bốn, năm phút. Tống Hoài Khiêm khoác vội một chiếc áo ngoài màu xanh quân đội mỏng, bước ra phòng khách.

Bình Luận (0)
Comment