Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 859

Thời tiết ngày càng lạnh hơn. Vài ngày sau, Mạnh Nhất Minh lại thấy Nhị Ni co ro ở góc tường quen thuộc.

Trời đang lất phất tuyết nhẹ, dưới đất đã phủ một lớp tuyết mỏng manh. Cô bé vẫn mặc chiếc áo hắn cho hôm trước, ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân được bọc kín. Có vẻ cô bé đã ngồi ở đó khá lâu, vì trên tóc và trên quần áo đã dính những bông tuyết trắng.

Mạnh Nhất Minh đơn thuần chỉ là thấy thương cảm khi nhìn cô bé rét run giữa trời lạnh như thế này.

Hắn bước tới gần, cất giọng dịu dàng: “Đi thôi, cùng tôi về nhà.”

Nhị Ni đứng dậy, lúc này Mạnh Nhất Minh mới nhận ra cô bé vẫn không hề đi giày. Bàn chân nhỏ đã lạnh đến tím tái.

Hắn nhíu mày, có chút không hài lòng: “Nhà cô không có giày cho cô đi sao?”

Nhị Ni rụt rè đáp: “Không lạnh đâu ạ.”

Không lạnh? Không lạnh mà bàn chân cứ nhón lên rồi lại đổi chân liên tục, không dám đặt hẳn xuống đất sao?

Mạnh Nhất Minh không nói thêm, chỉ bảo: “Đi thôi.”

Trên đường về nhà, Mạnh Nhất Minh hỏi han: “Gia đình co còn có những ai?”

“Có bố, bà nội, chị gái và em trai ạ.”

“Nhà có người chăm sóc, sao cô cứ hay chạy ra ngoài thế?”

Nhị Ni ngước đôi mắt tròn xoe lên, đáp: “Tôi đi tìm mẹ.”

“Bố cô làm gì?”

“Làm ruộng ạ.”

“Bà nội thì sao?”

“Trông em trai, nấu cơm.”

“Chị gái đâu?”

“Gánh nước, giặt giũ, làm ruộng.”

“Chị ấy cũng không được đi học sao?”

“Đi học là gì ạ?”

Mạnh Nhất Minh thoáng ngạc nhiên: “…”

Hai người về đến nhà, bảo mẫu lại trách cứ cô bé, giọng đầy lo lắng: “Nhị Ni, sao con lại đến nữa rồi?”

Nhị Ni lí nhí, ánh mắt dán vào bếp: “Mẹ ơi, đói ạ.”

Mạnh Nhất Minh vừa đồng cảm lại vừa thấy có chút khó chịu. Cứ thế này chẳng khác nào cô bé coi nhà hắn là chỗ để ăn chực sao? Lẽ nào nhà cô bé không cho cô bé ăn?

Mạnh Nhất Minh dặn dò bảo mẫu: “Trong nhà có gì thì cứ đưa cho cô bé ăn một ít.”

Bảo mẫu lại mang ra một cái bánh bao.

Mạnh Nhất Minh bảo bảo mẫu quay lại bếp nấu cơm, còn hắn thì cầm cái bánh bao, khẽ dụ dỗ Nhị Ni: “Tôi hỏi cô gì, cô phải trả lời thật thà thì mới được ăn bánh bao này.”

Nhị Ni nhìn cái bánh bao, mắt sáng rực, nước miếng nuốt ừng ực. Cô bé vội vàng gật đầu.

Mạnh Nhất Minh lo cô bé ăn xong sẽ "quên lời hứa", nên hắn cầm bánh bao, hỏi trước:

“Ở nhà cô có được ăn cơm không?”

“Em trai được ăn cơm, còn tôi với chị thì uống nước cơm ạ.”

Mạnh Nhất Minh kinh ngạc, không tin vào tai mình. Hắn tiếp tục hỏi: “Cô không có giày để đi sao?”

“Dạ, không có ạ.”

“Thế chị và em trai cô có giày không?”

“Em trai có, chị thì không ạ.”

Trong cơn kinh ngạc tột độ, Mạnh Nhất Minh đưa chiếc bánh bao cho cô bé. Nhị Ni định với lấy, nhưng tay áo quá dài. Cô bé giơ hai tay lên, ống tay áo trượt xuống, để lộ rõ ràng những vết lằn ngang dọc trên cánh tay gầy gò.

Trái tim Mạnh Nhất Minh như thắt lại, ánh mắt hắn hiện lên sự phẫn nộ.

“Ai đ.á.n.h cô?”

“Bà nội với bố ạ.”

“Vì sao họ đ.á.n.h cô?”

“Vì tôi chưa biết làm việc ạ.”

Mạnh Nhất Minh cảm thấy tam quan của mình bị đảo lộn. Một đứa trẻ bé tí như thế này thì có thể làm được gì chứ?

Nhìn Nhị Ni c.ắ.n nuốt chiếc bánh bao một cách vội vàng, hắn cảm thấy cô bé này thật sự rất đáng thương.

Nhị Ni ăn xong, bảo mẫu lại giục cô bé về ngay.

Mạnh Nhất Minh chặn lại: “Sau này, buổi chiều cô cứ đưa cô bé này vào nhà, nhà mình ăn gì thì cho cô bé ăn một ít.”

Nhà hắn đâu có thiếu một bát cơm hay một cái bánh bao. Cô bé đói đến mức gầy như con khỉ ốm, nhìn thật đáng thương.

Bảo mẫu rụt vai, xoa xoa ống quần, có vẻ sợ hãi: “Tiểu Minh, cô ... cô không dám cho con bé đến nữa đâu.”

“Tôi không phải đang nói đìa!” Mạnh Nhất Minh nói một cách kiên quyết, pha chút cáu kỉnh: “Cô cứ đưa cô bé vào ăn! Nếu bố mẹ tôi phát hiện ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Bảo mẫu liên tục nói lời cảm ơn: “Tiểu Minh, cảm ơn cháu nhiều! Cô chỉ cho con bé ăn một bát cơm hoặc một cái bánh bao thôi, tuyệt đối không ăn nhiều đâu!”

Nhị Ni có lẽ còn chưa hiểu được cả những phép lịch sự cơ bản. Đôi mắt to ngơ ngác nhìn hắn, đến một câu cảm ơn cũng không biết nói.

“À đúng rồi.” Mạnh Nhất Minh dặn thêm: “Lần sau đến nhà tôi, phải đi giày vào. Không đi thì không được vào nhà.”

Mạnh Nhất Minh không phải ngày nào cũng về sớm, nhưng cứ về sớm là hắn lại thấy Nhị Ni. Khi thì cô bé trốn ở góc bếp ăn cơm, khi thì cô bé đã ăn xong, rồi cả hai vô tình đụng nhau ngoài đường.

Nhị Ni sẽ rụt rè, e sợ gọi hắn một tiếng: “Anh.”

Nhưng Mạnh Nhất Minh vẫn chưa hài lòng.

Hắn đã bảo người làm đưa cho Nhị Ni một đôi giày để đi, nhưng cô bé đi đôi giày gì thế kia? Đó là giày ... bện bằng rơm rạ! Đôi giày ấy vô cùng thô ráp, hắn thấy gót chân Nhị Ni đã bị cọ xát đến chảy máu. Hơn nữa, nó lại còn bị hở khắp nơi, gió lùa vào.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết rơi càng lúc càng dày, không biết đôi chân cô bé có bị lạnh đến mức tê liệt khi dẫm chân vào tuyết không nữa.

Quần áo cũng vậy, lần nào cô bé cũng chỉ mặc độc một chiếc áo khoác hắn cho. Lẽ nào hắn không cho thì cô bé sẽ không có áo để mặc sao?

Mạnh Nhất Minh thật sự không thể chịu đựng nổi. Hắn lại lục tìm thêm hai chiếc áo cũ của chị gái cho cô bé.

Thế nhưng, cô bé vẫn chỉ mặc chiếc áo cũ ban đầu.

Mạnh Nhất Minh hỏi cô bé: “Anh cho em hai chiếc nữa, sao em không mặc?”

Nhị Ni thành thật đáp: “Chị mặc ạ.”

Mạnh Nhất Minh chỉ biết bất lực: “…” Gia đình Nhị Ni nghèo đến mức không đủ miếng ăn manh áo sao?!

Bình Luận (0)
Comment