Thế là, ba “đứa trẻ”, một lớn hai nhỏ, lại chơi thêm hơn hai tiếng đồng hồ mới chịu đi ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Vu Hướng Dương hỏi: “Sau này mỗi thứ Bảy, bác đều đến đón các cháu nhé, được không?”
An An và Ca Cao liên tục gật đầu.
Ở với bác vui ơi là vui!
Trình Cảnh Mặc nhớ con, sáng Chủ Nhật cũng tới Khu gia binh.
Vu Hướng Dương mở cửa thấy Trình Cảnh Mặc, hơi chột dạ, nhưng lại bày ra vẻ ghét bỏ rõ rệt: “Cậu đến làm gì thế?”
Trình Cảnh Mặc trả lời: “Tôi đã cả tuần không gặp con rồi.”
Anh nhìn quanh một vòng, trong nhà chỉ có mỗi Vu Hướng Dương.
“Mấy đứa nhỏ đâu?”
“Vẫn đang ngủ.”
Trình Cảnh Mặc: “... Tối qua, mấy giờ cậu mới cho mấy đứa nhỏ ngủ?”
Ngày thường giờ này, các con anh đã sớm dậy rồi.
Vu Hướng Dương chối: “Tôi không để ý thời gian, nhưng ngủ cũng không muộn lắm đâu.”
Trình Cảnh Mặc chẳng tin lời Vu Hướng Dương: “Cậu còn dám nói ‘cậu chăm sóc tôi còn không yên tâm à ?’?!”
“Cậu có gì mà không yên tâm?” Vu Hướng Dương cãi lý: “Mấy đứa nhỏ ở với tôi vui vẻ lắm, được ăn no, mặc ấm, chơi sướng !”
“Cậu sẽ làm chúng nhiễm thói hư tật xấu!”
Lời này Vu Hướng Dương không chịu: “Bản thân tôi còn chẳng có thói hư tật xấu, sao tôi lại làm mấy đứa nhỏ bị hư được?!”
“Cậu còn như thế nữa, sau này đừng hòng đến đón bọn nhỏ!” Trình Cảnh Mặc nghiêm giọng.
Vu Hướng Dương lập tức xìu xuống, hắn kể lại chuyện tối qua một cách nhẹ nhàng, nhưng nhấn mạnh chi tiết An An và Ca Cao kiên quyết từ chối ăn kem.
“Cũng chỉ là lỡ có một lần tối qua thôi,” Vu Hướng Dương hứa hẹn: “Sau này tôi sẽ cho chúng ngủ sớm dậy sớm, ăn ít đồ ăn vặt, ăn cơm đầy đủ.”
Trình Cảnh Mặc tuyên bố: “Từ giờ tôi sẽ giám sát cậu.”
“Giám sát bằng cách nào?”
Trình Cảnh Mặc bình thản: “Sau này mỗi cuối tuần, chúng ta sẽ cùng nhau qua.”
Trong mắt Vu Hướng Dương là sự ghét bỏ không thể che giấu, ghét bỏ đến tận cùng !
Trình Cảnh Mặc nhếch mép: “Tôi cũng ghét bỏ cậu lắm chứ! Nếu không phải vì muốn ở bên con, ai thèm cùng cậu qua cuối tuần cơ chứ?!”
Vu Hướng Dương hầm hừ: “Trước đây tôi đã bảo cậu làm đơn xin một căn nhà gia đình, thì có phải mỗi ngày cậu đều được ở bên con không? Giờ lại đ.â.m ra phải tranh giành cuối tuần với tôi!”
Trình Cảnh Mặc gạt đi: “Nói mấy chuyện đó cũng muộn rồi. Tóm lại, trong khoảng thời gian này tôi sẽ tận sức bồi đắp tình cảm với chúng.”
“Thế cậu không "bồi đắp" với Niệm Niệm à?”
“Cô ấy nói, tầm trưa ăn cơm sẽ qua.”
Vu Hướng Dương: “... Vợ chồng cậu là đến nhà tôi ăn chực đấy à?”
Trình Cảnh Mặc đáp: “Lúc cậu tiêu tiền của tôi, sao không thấy cậu nói gì?”
Chẳng nói đâu xa, ngay dạo gần đây, Vu Hướng Dương bảo muốn tổ chức kỷ niệm ngày cưới với Ôn Thu Ninh nên phải tiết kiệm tiền.
Cách hắn tiết kiệm tiền chính là... xài tiền của Trình Cảnh Mặc.
Vu Hướng Dương đúng lý hợp tình: “Cái này gọi là vốn lưu động đấy!”
Vu Hướng Dương cười cười, giải thích: “Trước kia là tiền là từ túi tôi, lưu thông đến túi Vu Hướng Niệm, bây giờ nó lưu thông từ túi cậu sang túi tôi. Có vấn đề gì sao?”
Đúng lúc hai người đang tranh luận về vấn đề “vốn lưu động”, Ôn Thu Ninh mua thức ăn đã trở về.
Hai người cực kỳ ăn ý, đồng thời im bặt, không nhắc đến chuyện tiền nong nữa.
Vu Hướng Dương vội vàng đón lấy, đỡ hết túi thức ăn từ tay Ôn Thu Ninh: “Em cầm chắc lạnh cóng rồi, mau vào trong sưởi ấm một lát đi.”
Trong phòng, một chiếc bếp lò than tổ ong đang cháy hồng, trên bếp đặt ấm nước bốc hơi nghi ngút, hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.
Trình Cảnh Mặc nhìn Vu Hướng Dương săn sóc vợ như vậy, không khỏi bĩu môi: Đồ nịnh vợ!
Ôn Thu Ninh ngồi bên bếp lò trò chuyện với Trình Cảnh Mặc một lát thì hai đứa trẻ tỉnh giấc.
An An và Ca Cao cũng rất nhớ bố. Thấy bố ở đây, hai đứa vui mừng hớn hở, chạy ào đến ôm chầm lấy Trình Cảnh Mặc.
Đặc biệt là Ca Cao, cô bé quàng tay qua cổ Trình Cảnh Mặc, hôn chụt lên má anh, nói líu lo: “Ba ba, con nhớ ba lắm. Lúc nãy con tỉnh dậy còn ước giá mà được gặp ba thì tốt quá.”
Trình Cảnh Mặc hồi đáp bằng một nụ hôn lên trán con gái: “Ba cũng nhớ hai đứa.”
Hai đứa trẻ cuộn tròn trong lòng Trình Cảnh Mặc một lúc lâu mới chịu đi rửa mặt.
Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh nhìn cảnh tượng cha con ấm áp đó, vừa ghen tị lại ngưỡng mộ.
Sau bữa cơm trưa, hai gia đình cùng dắt lũ trẻ ra ngoài chơi.
Vu Hướng Dương đã lên kế hoạch từ hôm qua, hắn muốn đưa bọn trẻ đến công viên trò chơi mới mở.
Tuy thời tiết rất lạnh nhưng công viên lại đông người.
Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh đưa An An, Ca Cao cùng Tiểu Kiệt chơi ngựa gỗ quay tròn, chiếc đĩa bay, tàu lượn siêu tốc...
Ôn Thu Ninh lúc thì cười lớn vui vẻ cùng bọn trẻ, lúc thì lại hú hét vì hồi hộp.
Trình Cảnh Mặc đứng bên cạnh, trái tim anh cứ theo tiếng cười, tiếng la của bọn nhỏ mà lúc thì treo ngược lên, lúc thì rơi xuống.
Vu Hướng Niệm đứng cạnh anh, khẽ nói: “Anh có thấy Ôn Thu Ninh thay đổi rất nhiều không? Cởi mở hơn hẳn.”
Trước đây, Ôn Thu Ninh là người rụt rè, sao có thể chơi những trò cảm giác mạnh này? Giờ thì cô ấy chơi rất vui vẻ.
Trình Cảnh Mặc cũng nghĩ vậy. Mấy năm trước, anh khó mà thấy được một nụ cười trên mặt Ôn Thu Ninh, vậy mà bây giờ, trên mặt cô ấy lúc nào cũng rạng rỡ.