“Ông bà nội, hai người phải giữ gìn sức khỏe nha. Chúng con sẽ sớm quay lại thăm hai người,” hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Lâm Vận Di cuối cùng cũng không kìm được nữa, lập tức kéo hai đứa nhỏ vào lòng và òa khóc nức nở .
Tống Hoài Khiêm cũng lén lút lau nước mắt.
Hai đứa nhỏ cũng vì lưu luyến mà bật khóc. Hiện trường trở nên hỗn loạn với những tiếng khóc.
Dưới sự khuyên giải của Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm, ba người cuối cùng cũng ngừng khóc.
Vu Hướng Niệm xách chiếc vali lớn, hai đứa nhỏ tự đeo chiếc ba lô của riêng mình, rồi cùng cô bước vào cổng kiểm tra an ninh.
Nhìn bóng lưng 3 người, Trình Cảnh Mặc cuối cùng cũng không thể ngăn được dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Trình Cảnh Mặc đứng lặng im tại chỗ, ánh mắt vẫn dõi theo đến khi bóng dáng ba mẹ con cô khuất hẳn khỏi tầm nhìn, vẫn ngẩn ngơ như mất hồn. Nắng chiều hắt xuống quân phục anh, tạo nên một bức tượng cô đơn giữa sân ga đông đúc.
Vu Hướng Dương bước tới, vỗ vai Trình Cảnh Mặc: “Thôi, đừng có đứng khóc ngớ ngẩn nữa, tôi dẫn cậu đi ăn một bữa ra trò. Cậu cứ làm như cả đời này không gặp lại nữa không bằng.”
Trình Cảnh Mặc gạt phắt tay hắn ra, giọng lạnh tanh, mang theo sự gượng gạo che giấu xúc cảm: “Cậu cút qua một bên đi.”
Anh quay mặt đi, đưa tay lên khóe mắt, lau vội những giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn dài. Là một người lính, anh không muốn để bất kỳ ai thấy mình yếu lòng.
Vu Hướng Dương hiếm hoi lắm mới tỏ vẻ hòa nhã với Trình Cảnh Mặc: “Cậu có buồn bã cũng chẳng giải quyết được gì, họ đi hết rồi. Tôi dẫn cậu đi ăn món ngon, tâm trạng sẽ tốt lên ngay thôi.”
“Không đi!”
Trình Cảnh Mặc không thèm quay đầu lại, dứt khoát xoay người bỏ đi trước.
Vu Hướng Dương lẩm bầm sau lưng, lén mắng: “Cái đồ không biết điều! Đúng là bị Niệm Niệm chiều hư rồi!”
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Trình Cảnh Mặc làm là tìm đến phòng của các con để xem quà chúng để lại cho anh.
Anh bước vào phòng Ca Cao. Trên chiếc bàn học nhỏ, có đặt một bức tranh.
Trình Cảnh Mặc cầm bức tranh lên, tỉ mỉ ngắm nghía. Bức tranh vẽ cả gia đình anh dưới bầu trời xanh và cây cối xanh mướt. Tiểu Kiệt đang dắt các em thả diều, ba đứa trẻ cười tươi rạng rỡ. Anh và cô ngồi dưới một gốc cây lớn. Cô mỉm cười nhìn lũ trẻ, còn anh thì lại quay sang nhìn cô mà cười.
Tranh của Ca Cao vẽ rất có hồn. Dù nét vẽ còn non nớt, ngũ quan của mọi người trong tranh đều na ná nhau, nhưng cái thần thái, cái tình cảm gia đình thì được lột tả trọn vẹn. Đặc biệt là dáng vẻ lười biếng, thong dong nhưng đầy yêu thương của Vu Hướng Niệm, Ca Cao đã nắm bắt và truyền tải được cái "thần" của Vu Hướng Niệm. Bức tranh này, Trình Cảnh Mặc thề sẽ cất giữ cẩn thận suốt đời.
Anh lại sang phòng An An. Trên bàn, An An để lại vài khối xếp hình giấy được gấp khéo léo, cùng với một lá thư.
Những khối xếp hình này là do An An học được trong thời gian đến nhà Vu Hướng Dương chơi.
Nét chữ của An An tuy còn nét sổ nét ngang, nhưng rất ngay ngắn, tỉ mỉ, là thành quả Tống Hoài Khiêm tự tay kèm cặp mà nên. Ông có thể dạy được An An, nhưng lại chịu thua Ca Cao, chữ của cô bé vẫn nguệch ngoạc vô cùng.
Trong thư, An An dặn dò: Ba khi nào rảnh rỗi hoặc thấy buồn thì có thể đem mấy khối gấp giấy này ra chơi, vừa chơi vừa nhớ mẹ và anh em con.
An An còn cam đoan: Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ và em gái. Con sẽ nhớ ba nhiều lắm. Ba cũng nhớ nói với bác rằng con cũng sẽ nhớ bác nữa.
Trình Cảnh Mặc cầm lá thư, nhìn lại bức tranh và những khối gấp giấy kia, nước mắt lại không kìm được mà trào ra.
Anh vừa khóc vừa nghĩ thầm: Vu Hướng Niệm, em xem, hai đứa nhỏ còn biết để lại quà cho anh, thế mà em lại chẳng biết tặng cho anh một món gì! Đúng là tra nữ! Ra đi không lưu lại một bóng mây !
Giờ chỉ còn một mình anh trong căn nhà vắng lặng này, anh có thể thỏa sức khóc lóc mà không cần kiêng nể ai.
Sợ nước mắt rơi xuống làm ướt lá thư và bức tranh, anh vội vàng lấy khăn tay ra lau không ngừng.
Sau khi trút hết nỗi lòng, anh cầm theo những món quà của các con, quay về phòng mình.
Anh kéo ngăn kéo ra, định cất những món quà đó vào, chợt thấy một chiếc hộp nhỏ được buộc nơ bằng dải lụa đỏ xinh xắn nằm ngay ngắn bên trong.
Phía trên còn ghim một tấm thiệp nhỏ. Nét chữ thanh thoát, quen thuộc của cô đập vào mắt anh.
Trên thiệp viết:
Chồng yêu của em, tặng anh chiếc bút máy này nhé. Anh nhớ nhét nó vào túi áo mỗi ngày, giống như có em luôn ở bên cạnh anh vậy. Yêu anh thật nhiều ~~~
Khóe môi Trình Cảnh Mặc khẽ nhếch lên. Anh hừ một tiếng: “Còn ... tạm được.”
Không chỉ tặng quà cho Trình Cảnh Mặc, hai đứa trẻ còn gửi quà cho ông bà nội nữa.
Chúng tặng bà nội một cây bút lông, vì bà thích vẽ tranh, có thể dùng để phác họa phong cảnh. Còn tặng ông nội một vật trang trí nhỏ để treo trong xe, như vậy ông có thể thấy chúng mỗi ngày. Sự chu đáo này khiến hai ông bà vô cùng xúc động.
Thế là, căn nhà vốn ấm cúng, rộn rã tiếng cười giờ đây lập tức trở nên quạnh quẽ hẳn. Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt chỉ về nhà vào cuối tuần, ngày thường, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già và tiểu Khương.