Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 890

Dạo gần đây Mạnh Nhất Minh rất bận rộn. Hắn vừa phải đi làm ở bệnh viện, vừa phải lo chuyện trang hoàng căn nhà thuê mới. Ngày nào hắn cũng chạy như con thoi trên chiếc xe đạp, hệt như đang tham gia một cuộc huấn luyện cấp tốc vậy.

Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đã phải đợi rất lâu bên ngoài căn nhà thuê của Mạnh Nhất Minh, cuối cùng hắn mới về đến nơi. Ba người vào phòng, Trình Cảnh Mặc thay mặt giải thích rõ mục đích của chuyến đi này.

Mạnh Nhất Minh nhận lấy báo cáo kiểm tra của Ôn Thu Ninh, gật đầu: “Được rồi. Ngày mai tôi sẽ nhờ chuyên gia phụ khoa giỏi nhất của bệnh viện mình xem xét, sau đó sẽ hồi đáp lại cho hai người.”

Trên đường về, Trình Cảnh Mặc bất chợt nhớ ra một chuyện. Trước đây, Vu Hướng Dương thi thoảng lại phải lén lút đi bệnh viện mua dụng cụ an toàn. Hắn ngại đến mức không dám mua ở bệnh viện quân khu, toàn phải đổi sang thường phục rồi đạp xe sang các bệnh viện dân sự khác.

Này không phải là vừa lãng phí tài nguyên lại lãng phí tiền tài, còn làm cho chính mình không thoải mái sao ?

Trình Cảnh Mặc vừa đồng tình với nỗi khổ của bạn, lại vừa buồn cười đến không kìm được.

Vu Hướng Dương vô cùng nhạy bén, lập tức phát hiện biến hoá nhỏ trên nét mặt của Trình Cảnh Mặc.

Hắn bực bội, hậm hực nói: “Sao hả? Đồng chí Trình, tôi không có con thì cậu mừng lắm đúng không?”

“Làm gì có chuyện đó?” Trình Cảnh Mặc vội vàng phủ nhận, “Tôi còn khổ sở hơn cả cậu ấy chứ.”

“Tôi không tin! Vừa nãy tôi thấy cậu cắn môi mà!”

Trình Cảnh Mặc cân nhắc vài giây, quyết định nói thật. Hắn biết nếu nói dối, Vu Hướng Dương kiểu gì cũng nhìn ra.

“Tôi nói ra, cậu đừng có nổi nóng đấy nhé,” Trình Cảnh Mặc nói trước.

“Nói đi! Tôi xem tình hình rồi mới giận hay không! Cậu mà không nói thật, tôi chắc chắn sẽ giận đấy!” Vu Hướng Dương lớn tiếng.

Trình Cảnh Mặc đành căng da đầu nói lại suy nghĩ của mình.

Sau khi nghe xong, Vu Hướng Dương không những không giận mà còn càng thêm hậm hực: “Thế chẳng phải hai chúng ta cùng nghĩ đến một chuyện rồi sao!”

Trình Cảnh Mặc nghẹn lời: “...”

“Thật là!” Vu Hướng Dương vừa tức vừa buồn cười, “Lãng phí bao nhiêu là cao su rồi chứ! Cậu nghĩ xem, những người nông dân ấy, sáng sớm tinh mơ đã phải đi cạo mủ cao su, từng thân cây, từng thân cây, cực khổ lắm mới thu được, dễ dàng gì đâu!”

Trình Cảnh Mặc cuối cùng không nhịn được nữa, cười phá lên. 

“Nhìn xem, cậu đã bao lâu không cười rồi!” Vu Hướng Dương thấy bạn vui, hắn cũng cười theo, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, “Vì để cậu vui vẻ, tôi đã phải trả giá rất lớn đấy !”

Phản hồi từ Mạnh Nhất Minh đến rất nhanh.

Tình hình của Ôn Thu Ninh vẫn còn khá nghiêm trọng: cả hai bên ống dẫn trứng đều bị tắc, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật thông tắc.

Tuy nhiên, phẫu thuật luôn đi kèm với rủi ro. Nếu chẳng may ca mổ thất bại, ống dẫn trứng bị tổn thương, thì sau này khả năng m.a.n.g t.h.a.i gần như bằng không. Hơn nữa, ngay cả khi phẫu thuật thành công, cũng không loại trừ khả năng tắc nghẽn sẽ tái phát.

“Về chuyện này, cậu có lời khuyên nào không?” Trình Cảnh Mặc hỏi Mạnh Nhất Minh.

Mạnh Nhất Minh đưa ra một lời khuyên hết sức chân thành: “Hay là thế này, chúng ta làm thử một bên trước. Nếu không may thất bại, thì đành chờ thêm vài năm, đợi y học phát triển hơn rồi tính tiếp. Nếu thành công, chúng ta sẽ tiếp tục xử lý bên còn lại sau. Dĩ nhiên, làm theo cách này thì cô sẽ phải chịu đau hai lần.”

Ôn Thu Ninh kiên quyết: “Tôi không ngại chịu khổ.” Cô khao khát có một đứa con.

Nhiều năm về trước, cô từng nghĩ sẽ một mình sống hết đời. Nhưng sau này, cô gặp Vu Hướng Dương, người đã thắp lên trong cô ý niệm về một gia đình trọn vẹn. Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc hơn cả sự mong đợi, khiến cô càng muốn có một mái ấm hoàn chỉnh, một đứa con của chính mình và hắn sinh ra. Cô cam tâm tình nguyện làm mọi thứ.

Vu Hướng Dương nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Thu Ninh, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà bàn bạc kỹ hơn đã, Ninh Ninh.”

Mặc dù hắn cũng mong có một đứa con, nhưng so với con cái, sự an toàn và sức khỏe của Ôn Thu Ninh mới là điều hắn quan tâm nhất.

Mạnh Nhất Minh gật đầu: “Được, hai người về nhà suy nghĩ cho thật thấu đáo. Nếu quyết định làm phẫu thuật thì cố gắng tránh dịp nghỉ lễ Quốc khánh. Mấy ngày đó, tôi phải đi tìm Lâm Dã một chuyến.”

Tuy ca phẫu thuật này không do hắn trực tiếp thực hiện, nhưng hắn vẫn muốn có mặt để kịp thời hỗ trợ nếu có bất trắc.

Hiện tại, còn khoảng hai tuần nữa là đến ngày lễ.

Vu Hướng Dương nhíu mày: “Lâm Dã ở xa xôi như vậy, đi đi về về hết cả tuần, cậu gần như ‘đốt’ hết thời gian trên đường rồi còn gì.”

“Vẫn phải đi thôi.”

Hắn đã hứa thì phải làm, vả lại, hắn cũng nhớ Lâm Dã lắm rồi.

Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh về đến nhà.

Vu Hướng Dương thở dài, ôm lấy vợ: “Ninh Ninh à, hay là chúng ta cứ chờ thêm mấy năm nữa xem sao? Mình đâu có vội vàng gì chuyện con cái.”

Ống dẫn trứng chỉ có hai bên, nếu chẳng may lần phẫu thuật này thất bại một bên, chỉ còn lại một bên kia, rủi ro sẽ càng lớn hơn.

Ôn Thu Ninh cũng hiểu rõ những nguy hiểm đó. “Vậy thì, chúng ta cứ suy nghĩ thêm một tuần nữa nhé.”

Suốt một tuần ấy, cả hai người đều nghiêm túc xem xét vấn đề này.

Hôm nay, Vu Hướng Dương đột nhiên nói với Trình Cảnh Mặc: “Tôi thấy ông trời thật công bằng.”

Trình Cảnh Mặc khựng lại một chút: “Cậu nói vậy là ý gì?”

Bình Luận (0)
Comment