Mạnh Nhất Minh và Lâm Dã cũng không có nơi nào để đi, hai người quyết định vào rạp xem một bộ phim.
Trong rạp chiếu phim lúc sáng lúc tối, Mạnh Nhất Minh cuối cùng cũng có thể thỏa sức trêu chọc bàn tay Lâm Dã một cách công khai.
Thời gian cứ thế trôi qua gần ba giờ, lúc này đã là hơn bốn giờ chiều.
Hai người tay trong tay chầm chậm đi bộ về phía công viên.
Mạnh Nhất Minh nhẹ giọng dặn dò: "Tiểu Dã, em đừng hỏi Tần Thiên Hoa về chuyện quá khứ của anh nữa nhé."
"Tại sao?" Lâm Dã nhướng mày, "Anh có bí mật gì không thể nói sợ em biết à?"
"Không có!" Mạnh Nhất Minh kiên quyết nói, "Em thấy anh giống loại người đó sao!"
Lâm Dã tin tưởng Mạnh Nhất Minh.
Tuy nhiên, làm bảo hiểm khởi kiến, Mạnh Nhất Minh chỉ có thể "hy sinh" Tần Thiên Hoa một chút.
"Tần Thiên Hoa đó nói chuyện không đáng tin chút nào. Hồi đi học hắn suốt ngày trốn học, căn bản không hiểu rõ về anh! Em xem, ngay từ đầu anh còn chẳng nhận ra hắn cơ mà!"
"Hơn nữa, em nghe chuyện về anh qua lời người khác kể sẽ rất phiến diện. Em muốn biết chuyện quá khứ của anh, cứ hỏi anh này, anh sẽ không giấu giếm kể cho em nghe hết."
Lâm Dã hỏi: "Hồi đi học anh có yêu đương bao giờ chưa?"
Rốt cuộc, Tần Thiên Hoa đã nói Mạnh Nhất Minh rất được nữ sinh yêu mến.
"Chưa hề!"
Lâm Dã suy nghĩ một lát, cũng không còn gì muốn hỏi: "Thôi, lúc nào em nhớ ra thì hỏi anh sau."
"Được, nhưng tuyệt đối đừng hỏi Tần Thiên Hoa," Mạnh Nhất Minh dừng lại một chút, nhấn mạnh thêm, "Nếu hắn có kể về chuyện quá khứ của anh, em cũng đừng tin."
Hai người đi đến cổng công viên, Tần Thiên Hoa đã ngồi sẵn trong xe chờ họ.
Mạnh Nhất Minh để Lâm Dã lên xe trước: "Anh nói vài câu tạm biệt với bạn học cũ đã."
Mạnh Nhất Minh kéo Tần Thiên Hoa ra một bên, dặn dò lần cuối: "Cậu nhớ kỹ đã đồng ý với tôi rồi nhé, tuyệt đối không được nhắc lại chuyện ngày xưa!"
Tần Thiên Hoa vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Cậu yên tâm đi!"
Mạnh Nhất Minh nhìn Tần Thiên Hoa lái xe chở Lâm Dã rời đi, vẫy tay chào tạm biệt họ.
Lâm Dã và Tần Thiên Hoa không thân quen lắm, vả lại, cô là người đã hứa thì sẽ giữ lời. Cô đã đồng ý vớiMạnh Nhất Minh là sẽ không hỏi về chuyện quá khứ của hắn. Dù rất tò mò về con người hắn trước đây, cô vẫn tuyệt đối giữ lời hứa, không hé môi hỏi nửa lời.
Tần Thiên Hoa cũng vậy, hắn lo lắng mình nói nhiều dễ sai sót, lỡ làm ảnh hưởng đến tình cảm của Mạnh Nhất Minh và Lâm Dã nên cũng không gợi chuyện với Lâm Dã.
Suốt dọc đường đi, hai người chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu về công việc. Còn phần lớn thời gian, Lâm Dã đắm chìm trong hồi ức, hồi tưởng lại những kỷ niệm ngọt ngào giữa cô và Mạnh Nhất Minh, cảm thấy hai người họ vừa chia tay nhưng cô đã nhớ hắn lắm rồi..
Tiễn hai người xong, Mạnh Nhất Minh mua chút đặc sản địa phương rồi tìm một nhà khách nghỉ lại.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, ngày hôm sau, hắn mang theo lễ vật đến Tống gia.
Hiện tại Tống gia khá vắng vẻ. Đôi khi Tống Hoài Khiêm đi công tác, trong nhà chỉ còn lại Lâm Vận Di và Tiểu Khương. Suốt nửa năm qua, Mạnh Nhất Minh thường xuyên lui tới, chủ yếu để bầu bạn, đỡ đần hai vị trưởng bối.
Lần này, hắn kể lại chuyện xảy ra trong đội thăm dò. Lâm Vận Di lộ rõ vẻ mặt lo lắng, nhíu mày hỏi: “Người bạn học cũ kia của cháu có đáng tin không?”
Mạnh Nhất Minh đáp: “Cháu không hiểu rõ về anh ta, vả lại lâu năm không gặp, cháu càng không biết tính tình anh ta hiện tại thế nào. Chỉ xét riêng tình huống hôm đó, cháu thấy anh ta có vẻ là người biết giữ lời, đáng tin.”
Lâm Vận Di vẫn chưa yên tâm, nói: “Dù sao dì cũng phải kín đáo tìm gặp lãnh đạo của Tiểu Dã. Lần sau nếu có đi công tác, phải sắp xếp cho con bé đến địa điểm khác.”
Tuy nói vậy, trong lòng họ vẫn thấp thỏm lo âu. Chuyện này khó mà lường trước được, nhỡ đâu Lâm Dã đi nơi khác lại đụng phải người quen cũ thì sao?
Mạnh Nhất Minh chuyển sang chủ đề chính, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn hạnh phúc: “Thưa chú, thưa dì, căn nhà đã được trang trí xong xuôi. Cháu đã bàn với Tiểu Dã, tụi cháu dự định chọn ngày lành tổ chức hôn lễ vào khoảng thời gian giáp Tết Âm lịch này.”
Tống Hoài Khiêm trầm ngâm, lo lắng cho con gái: “Thời gian giáp Tết sợ không kịp lo liệu chu đáo, chi bằng để qua Tết đi.”
“Vâng, được ạ.” Mạnh Nhất Minh gật đầu, “Tiểu Dã sẽ về vào khoảng giữa cuối tháng 12. Sau khi cô ấy về, cháu sẽ cùng bố mẹ cháu đến nhà chính thức thưa chuyện với hai bác.”
“Nhà chúng tôi không có quy củ gì khắt khe.” Tống Hoài Khiêm cười hiền: “Cứ theo phong tục bên nhà cháu mà lo liệu là được.”
Chuyện hôn sự của hai người cứ thế được định sơ bộ.
Tháng Mười Một, cái lạnh của Bắc Kinh càng lúc càng buốt giá, cũng là lúc Ôn Thu Ninh đến lịch tái khám.
Kết quả tái khám hoàn toàn bình thường, hai vợ chồng mừng rỡ vô cùng. Kế tiếp là ca phẫu thuật thứ hai. Mạnh Nhất Minh khuyên Vu Hướng Dương: “Nếu hai người định có con, tôi khuyên cậu cũng nên làm một lần kiểm tra toàn diện.”
Vu Hướng Dương kinh ngạc: “Tôi á? Tôi cũng phải kiểm tra sao?”
“Làm một lần đi. Nhỡ có vấn đề gì thì kịp thời chữa trị, không có thì yên tâm mà chuẩn bị cho cô ấy mang thai.”
Đừng nói Vu Hướng Dương chưa từng làm qua loại kiểm tra này, ngay cả những người xung quanh hắn cũng chưa nghe nói đến. Cho nên là cũng chả ai tưởng tượng ra quy trình kiểm tra cụ thể sẽ như thế nào, tất nhiên là trong đó có bao gồm Vu Hướng Dương.