Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 905

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày hôn lễ của Lâm Dã.

Nhà họ Tống hôm nay rất đông vui. Khách khứa chen chúc cả trong nhà, sân nhỏ bên ngoài cũng đặt thêm mấy bộ bàn ghế, mọi người quây quần bên nhau, vừa nhấp ngụm trà nóng, vừa rôm rả trò chuyện, trên tay không quên bóc lớp giấy bóng của viên kẹo mừng ngọt lịm.

Trình Cảnh Mặc và Tống Hoài Khiêm bận rộn tiếp đón khách. Còn Vu Hướng Niệm thì đã sớm cùng Lâm Dã ra khỏi nhà để làm tóc, trang điểm. Họ ra đi từ tờ mờ sáng, khi kim đồng hồ còn chưa chỉ đến sáu giờ, cốt là để kịp trở về trước chín giờ sáng, đúng giờ lành đón dâu.

Đúng chín giờ,  Mạnh Nhất Minh và đoàn người nhà trai, là mấy người đồng sự thân thiết, đã đúng giờ đến Tống gia.

Lâm Dã vốn không có nhiều bạn bè thân thiết, đồng nghiệp lại đa phần lại là nam giới. Bởi thế, thủ tục đóng cửa để thách cưới có phần đơn giản. Cậu nhóc Tiểu Kiệt dẫn đầu, cùng Vu Hướng Niệm và một nữ đồng nghiệp nữa chỉ "làm khó" đôi chút, rồi cũng niềm nở mở cửa để đoàn đón dâu vào nhà.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Mạnh Nhất Minh đã thấy cô dâu của mình ngồi trên giường. Lâm Dã hôm nay mặc một bộ váy màu đỏ tươi, tóc được bới gọn gàng sau gáy, gtrên mặt được trang điểm lộng lẫy, đầy nữ tính. Thấy hắn, cô mỉm cười, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

“Tiểu Dã, hôm nay em thật xinh đẹp!” Mạnh Nhất Minh bước đến bên giường, thốt lên.

Tiếp đó, hắn móc từ túi áo ra một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ nhắn, mở nắp. Bên trong là chiếc nhẫn vàng lấp lánh. Hắn quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay Lâm Dã, nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Hắn khẽ ngước nhìn lên, ánh mắt sâu lắng như muốn nhấn chìm cô vào trong đó: “Tiểu Dã, cảm ơn em đã đồng ý cưới anh, nắm tay anh, cùng anh đi đến đầu bạc răng long!”

Hốc mắt Lâm Dã cay xè, nước mắt chực trào ra, nhưng cô vẫn cắn môi nhịn lại. 

Mạnh Nhất Minh đứng dậy, tiếp tục đeo cho Lâm Dã một chiếc vòng cổ vàng nữa. Hắn mua đủ “tam kim” theo phong trào đang thịnh hành, nhưng vì Lâm Dã không bấm lỗ tai, đôi hoa tai đành để lại trong nhà.

Mấy người bạn đi đón dâu cùng Mạnh Nhất Minh bắt đầu la ó ầm ĩ: “Hôn đi! Hôn đi!”

Tuy hai người đã thân mật với nhau không ít lần, nhưng việc hôn nhau trước mặt mọi người khiến Lâm Dã ngượng chín cả mặt.

Mạnh Nhất Minh chỉ cười cười, cúi người lại gần cô. Lâm Dã khẩn trương đến mức nắm chặt hai bàn tay.

Tiếng hò reo của mọi người ngày càng lớn.

Mạnh Nhất Minh khẽ cúi đầu, mổ nhẹ một cái lên môi Lâm Dã.

Cùng lúc đó, Tiểu Kiệt nhanh tay, mỗi tay che đi đôi mắt của An An và Ca Cao.

Mạnh Nhất Minh cõng Lâm Dã xuống lầu. Cả đoàn người đi theo sau.

An An thì thầm hỏi Tiểu Kiệt : “Anh ơi, ở nước ngoài chúng em thường xuyên thấy người ta hôn nhau mà.”

Tiểu Kiệt mặt hơi đỏ lên: “... Sau này không được phép nhìn nữa!”

“Vâng ạ.”

Trong phòng khách, Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di đã ngồi sẵn trên ghế sô pha. Mạnh Nhất Minh cùng Lâm Dã quỳ gối xuống đất, mỗi người nâng một chén trà, thành kính dâng trà mời cha mẹ.

“Cha, mẹ, mời cha mẹ dùng trà ạ.” Hai người đồng thanh nói.

Sau khi uống trà, Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Ditrao cho đôi trẻ mỗi người một phong bao lì xì đỏ chót thật lớn.

Mạnh Nhất Minh và Lâm Dã đứng dậy, quay sang Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm đang đứng cạnh cha mẹ.

“Anh, chị dâu!”

Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm cũng trao bao lì xì, mỉm cười chúc phúc: “Chúc hai em trăm năm hạnh phúc, bách niên hảo hợp!”

Đến lượt Tiểu Kiệt, An An và Ca Cao. Ba đứa trẻ chủ động đổi cách xưng hô ngọt xớt:

“Dượng, cô út! Chúc dượng và cô út tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão!” Ba đứa trẻ nói vang lên.

“Ừm, cảm ơn các cháu!” Mạnh Nhất Minh hài lòng gật gù, trao lì xì cho cả ba đứa.

Xong xuôi mọi thủ tục, đến lúc đưa Lâm Dã lên xe hoa.

Người nhà họ Tống không ai sướt mướt khóc lóc quyến luyến cô dâu, bởi Lâm Dã lấy chồng gần, ngày nào cũng có thể gặp mặt, chẳng có gì phải quá đau buồn. Thế nhưng, nhìn chiếc xe hoa khuất dần, Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di nhìn nhau, trong lòng cảm thán.

Cô con gái họ nuôi nấng từ thuở bé, rốt cuộc cũng đã phải theo chồng, làm vợ người ta.

Khi tới nhà chú rể, lại là một loạt thủ tục tương tự: dâng trà cha mẹ Mạnh Nhất Minh, đổi cách xưng hô với họ hàng nhà chồng. Mọi thứ hoàn tất thì đã đến giờ ăn cơm trưa. Tất cả khách khứa được mời đến tiệm cơm gần đó dùng bữa.

Vu Hướng Niệm nán lại phòng tân hôn bầu bạn cùng Lâm Dã. Bữa trưa của hai người được Tiểu Kiệt mang đến.

Tiệc cưới được sắp đặt tại tiệm cơm, dự kiến năm giờ chiều sẽ khai tiệc.

Khoảng hơn ba giờ chiều, Vu Hướng Niệm giúp Lâm Dã dặm lại lớp trang điểm. Bốn giờ, mọi người di chuyển đến tiệm cơm để đón khách.

Mạnh Nhất Minh hôm nay mặc một bộ vest màu đen trang trọng, bên trong có thêm áo gile. Hắn đứng bên cạnh Lâm Dã, cao hơn cô gần nửa cái đầu. Lâm Dã trong bộ váy đỏ rực rỡ, trên tay bưng một chiếc khay đựng kẹo mừng. Hai người đứng ở cửa, tay nắm tay, hân hoan đón tiếp từng đoàn khách.

Khoảng bốn giờ rưỡi, khách khứa bắt đầu tới đông đúc.

Gần năm giờ, mấy đồng nghiệp của Lâm Dã cũng tới nơi. Đi cùng họ là ba gương mặt xa lạ: một cặp vợ chồng ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi và một người đàn ông ngoài hai mươi. Họ mặc quần áo có phần cũ kỹ, sờn màu. Lâm Dã không hề quen biết những người này.

Mạnh Nhất Minh cũng nhìn thấy, thân hình hắn hơi khựng lại.

Bình Luận (0)
Comment