Vu Hướng Niệm chạm vào vết cào trên cổ anh, nụ cười trên mặt cứng đờ, cô đau lòng: "Sao anh không cẩn thận một chút?"
Trình Cảnh Mặc đáp tỉnh bơ: "Cố ý đấy."
Trong điều kiện bình thường, mười bảo mẫu cũng không thể lại gần Trình Cảnh Mặc, hôm nay là anh cố ý, để cho họ gây rối lớn một chút thì mới nhốt được họ lại.
"Nhưng em còn chưa dám cào anh như thế bao giờ!" Vu Hướng Niệm bĩu môi, giọng nũng nịu: "Chắc đau lắm nhỉ."
"Hôn một cái là hết đau ngay."
Vu Hướng Niệm bật cười: "Anh biến thành An An rồi à?"
Kiểu nói đó là câu mà An An và Ca Cao thường dùng khi còn bé để dỗ dành.
Tuy nhiên, Vu Hướng Niệm vẫn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên vết thương một cái.
Trình Cảnh Mặc ôm chặt lấy cô, không cho cô đứng dậy.
Thời gian gặp nhau quá ngắn ngủi, hai người hận không thể dính chặt vào nhau từng phút, từng giây.
Chiều hôm sau, trừ Tống Hoài Khiêm bận công tác, tất cả mọi người nhà họ Tống cùng với người nhà họ Mạnh đã cùng nhau lên tàu hỏa đi Văn Thành.
Theo lý thuyết, trong đám cưới lần này ở Văn Thành, Tống Hoài Khiêm và Lâm vận Di nên đồng thời có mặt có mặt, vì trước đó, trong hôn lễ, ba mẹ Mạnh Nhất Minh cũng đã trình diện.
Nhưng Tống Hoài Khiêm phải đi cùng cấp trên đến một khu vực để thị sát công việc, ông không thể đi được. Ông đành giao phó lại cho Trình Cảnh Mặc dẫn cả nhà đi, vừa để giữ thể diện, vừa để động viên tinh thần cho Lâm Dã và Mạnh Nhất Minh.
Trước lúc chia tay, Tống Hoài Khiêm dặn dò Mạnh Nhất Minh: “Con và Tiểu Dã khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, nhớ dành nhiều thời gian ở Văn Thành thăm nom cha mẹ con.”
Mạnh Nhất Minh hiểu ngay, đây là muốn Lâm Dã tránh mặt những người họ Diêu.
Hai ngày sau, cả đoàn đã đặt chân đến Văn Thành.
Mọi người ở nhà khách, Tiểu Kiệt và An An một phòng, Lâm Vận Di và Ca Cao một phòng, còn Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm một phòng. Riêng Lâm Dã cùng Mạnh Nhất Minh thì về Mạnh gia ở.
Vu Hướng Niệm nằm dài trên giường trong nhà khách, buột miệng cảm thán:
“Trình Cảnh Mặc này, tính ra chúng ta cũng đã lâu lắm rồi chưa ngủ ở nhà khách thế này.”
Trình Cảnh Mặc khẽ đáp: “Sắp chạm mốc mười năm rồi còn gì.”
Anh nhớ lại cái năm ấy, sau chuyến về thăm người thân, hai người họ đi tàu trở lại Nam Thành. Khi đó họ vừa mới chính thức trở thành vợ chồng không lâu. Ban ngày cùng nhau dạo chơi, tối đến lại quấn quýt bên nhau không biết mệt mỏi, dường như chỉ muốn đòi hỏi, chiếm lấy đối phương.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã ngần ấy năm. Có Vu Hướng Niệm bên cạnh, cuộc sống của anh vô cùng viên mãn và hạnh phúc.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Vu Hướng Niệm: “Niệm Niệm, cảm ơn em.”
Cô nghiêng đầu, hỏi: “Cảm ơn em chuyện gì cơ?”
“Cảm ơn em đã chịu làm vợ anh. Anh thực sự rất hạnh phúc.” Lời anh nói chân thành, trầm ấm.
Vu Hướng Niệm nhướn mày, đùa dai: “Em thấy nụ hôn này của anh, đáng lẽ ra phải tặng cho Vu Hướng Dương mới đúng. Không có anh ấy, chắc chắn anh cũng chẳng cưới được em đâu.”
Trình Cảnh Mặc : “…”
Anh nhớ đến cái bộ dạng nghênh ngang của Vu Hướng Dương là lại thấy không thể nào đặt nụ hôn đó xuống được.
Sau mấy ngày ngồi tàu, mọi người đều mệt nhoài nên đã đi ngủ rất sớm.
Trong căn nhà ấm cúng, Lâm Dã nằm im lặng bên cạnh Mạnh Nhất Minh. Mấy ngày nay, tâm trạng cô lúc nào cũng nặng nề. Sự xuất hiện đột ngột của cha mẹ ruột khiến cô hoang mang, bất an.
Mạnh Nhất Minh cũng yên tĩnh, hắn hiểu Lâm Dã cần thời gian để tự mình tiêu hóa những chuyện này.Hhắn chỉ lẳng lặng ôm cô, truyền hơi ấm và sự ủng hộ không lời.
Ba ngày sau, Mạnh Nhất Minh và Lâm Dã tổ chức hôn lễ lần thứ hai tại Văn Thành.
Ngay ngày hôm sau hôn lễ, người nhà họ Tống đã phải quay về Bắc Kinh.
Lâm Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Vận Di, ánh mắt đầy vẻ luyến tiếc.
Lâm Vận Di cười, xoa đầu Lâm Dã: “Cái con bé này, đâu phải xa nhau lâu lắm đâu. Hết kỳ nghỉ cưới, con lại về Bắc Kinh ngay mà. Con và Nhất Minh ở lại Văn Thành chơi thêm vài hôm cho thoải mái.”
Lâm Dã chu môi, không nói gì nhưng cũng không chịu buông tay.
Cô thực sự rất yêu mẹ.
Trong lòng cô, mẹ chính là mẹ ruột của cô, thậm chí còn hơn cả ruột, là người phụ nữ tốt nhất trên đời: ôn hòa, rộng lượng, thanh lịch và nhân hậu. Cô chưa từng có ý nghĩ sẽ tìm lại cha mẹ ruột. Giờ đây, khi họ đột nhiên tìm đến, cô cảm thấy sợ hãi và mất phương hướng.
Lâm Vận Di hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Dã. Bà dịu dàng nói: “Tiểu Dã, con đã là người lớn rồi. Chuyện nhận hay không nhận họ, con tự mình quyết định. Ba mẹ luôn tôn trọng ý kiến của con.”
Lâm Vận Di còn dặn dò thêm Mạnh Nhất Minh đưa Lâm Dã đi chơi đâu đó, giải sầu, ở bên bầu bạn với cô.
Sau khi đoàn người về Bắc Kinh, Mạnh Nhất Minh và Lâm Dã lại có một đêm yên bình ở nhà.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nhất Minh đưa Lâm Dã đi leo núi.
Tuy đã qua tiết lập xuân, nhưng không khí vẫn còn hơi lạnh. Cả ngọn núi cây cối trơ trụi. Phải nhìn thật gần, người ta mới thấy trên cành cây đã nhú lên những chấm lộc non xanh mơn mởn.
Lâm Dã vốn thích những hoạt động ngoài trời, nên tâm trạng cô rõ ràng đã tốt hơn hẳn mấy hôm trước. Cô nói năng cũng hoạt bát hơn.
Cô chỉ tay lên một cái tổ chim trên ngọn cây, reo lên: “Nhìn kìa! Không biết là tổ chim gì nhỉ?”