Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 913

Mạnh Nhất Minh trấn an: "Em phải tin vào khả năng giải quyết mọi chuyện của bố mẹ em, và ... em không cần phải suy nghĩ nặng nề đâu. Dù em có nhận hay không nhận họ, bọn anh cũng sẽ không cảm thấy em có gì khác."

"Vâng."

Hai người ngồi trên núi ngắm cảnh thêm mấy chục phút, rồi bắt đầu xuống núi.

Trên đường đi, Lâm Dã hỏi: "Nếu anh không gặp lại em, có phải cả đời này anh sẽ không kết hôn không?"

Mạnh Nhất Minh suy nghĩ vài giây: "Nếu như... ai mà biết được? Nhưng khi anh nhận ra em, anh đã tự nhủ với lòng, lần này nhất định phải bảo vệ em thật tốt."

Dừng một chút, hắn bắt đầu nhân cơ hội "than thở" để được "thương hại": "Anh dễ dàng lắm sao, vì bảo vệ em, anh phải theo từ đất nước này sang đất nước khác, vậy mà còn bị em ghét bỏ, chê bai đủ điều."

Lâm Dã thấy áy náy: "Em lúc đó thật sự nghĩ anh chỉ đi làm công tác thôi."

"Công tác là việc thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là em! Anh không thể để em gặp bất trắc thêm lần nào nữa!"

Mạnh Nhất Minh ngừng lời, rồi bật cười: "Nhưng mà, giờ thì em không cần anh bảo vệ nữa rồi. Em khỏe hơn cả anh, còn biết đ.á.n.h nhau, hung dữ lên là có thể 'nhổ răng cọp' được đấy!"

Lâm Dã khinh thường ra mặt: "Anh thật đúng là biết cách dùng thành ngữ."

Có lẽ vì đã biết chuyện tuổi thơ của cô, có lẽ vì được Mạnh Nhất Minh an ủi, tâm trạng nặng nề của Lâm Dã đã nhẹ nhõm đi nhiều.

Đêm đã khuya, vạn vật tĩnh lặng. Lâm Dã tắm rửa xong bước ra, thấy Mạnh Nhất Minh đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Hắn cũng vừa tắm xong, mái tóc hơi rối nhẹ, nghe tiếng động, ánh mắt hắn rời khỏi trang sách, chuyển sang người cô. Đôi con ngươi qua lớp kính trông thật sâu thẳm mà lại vô cùng dịu dàng, trìu mến.

Lâm Dã bất giác ôm chéo tay trước ngực.

Đồ ngủ đêm nay cô mặc không phải loại tay dài, quần dài như mấy đêm trước, mà là một chiếc váy ngủ hai dây màu vàng nhạt ánh kim.

Đây là đồ cô và chị dâu cùng nhau mua trước ngày cưới. Mỗi người một chiếc, của chị dâu là màu đen.

Lâm Dã chạm phải ánh mắt của Mạnh Nhất Minh, mặt cô chốc lát đã đỏ bừng.

Cô vội vàng chạy mấy bước đến mép giường, vén chăn lên chui vào, che kín cả người, chỉ để lộ mỗi cái đầu quay lưng về phía Mạnh Nhất Minh.

Mạnh Nhất Minh nhìn gáy cô, khẽ cười .

Hắn gấp sách lại, tháo kính ra, rồi xoay người lật Lâm Dã lại, chăm chú nhìn cô từ đầu đến chân.

Mặt Lâm Dã càng đỏ hơn nữa: "Anh nhìn em làm gì?"

"Anh nhìn vợ anh mà cũng không được sao?"

Lâm Dã: "..."

Mạnh Nhất Minh cúi xuống hôn nhẹ lên mắt, mũi, rồi môi cô. Môi hắn m*n tr*n, l.i.ế.m láp trên môi Lâm Dã, cô rụt rè đáp lại hắn.

Được sự khích lệ, Mạnh Nhất Minh luồn tay vào váy ngủ của cô. Lâm Dã không kìm được khẽ rên lên, cơ thể cũng dần thả lỏng hơn.

Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát dịu dàng của Mạnh Nhất Minh.

Đêm tân hôn muộn màng của hai người...

Xong việc...

Mạnh Nhất Minh hôn lên môi và trán cô, Lâm Dã cảm thấy được tình yêu và sự trân trọng của hắn.

Nhân lúc Mạnh Nhất Minh đi múc nước, Lâm Dã lén nhìn xuống ga giường.

Trên đó chỉ có một vệt ẩm ướt, không hề có màu đỏ như cô tưởng tượng.

Cô có chút hoang mang.

Vừa rồi cô cảm thấy hơi đau, sao lại không chảy m.á.u nhỉ?

Mạnh Nhất Minh sẽ không nghĩ cô là người không trong sạch chứ?!

Mạnh Nhất Minh bê một chậu nước vào, Lâm Dã vội vã giải thích: "Nhất Minh, em trước kia chưa từng... Em... em cũng không biết tại sao lại không chảy máu."

Mạnh Nhất Minh vắt khô khăn mặt, lau mồ hôi trên thái dương cho cô: "Em ngốc quá, đâu phải ai lần đầu cũng chảy m.á.u đâu."

Lâm Dã phân bua: "Em đọc sách thấy bảo là sẽ có, mà các bạn học em cũng nói họ đều chảy m.á.u mà."

Mạnh Nhất Minh giảng giải: "Đó là đa số trường hợp thôi. Một số cô gái có thể bị rách màng trinh mà không biết, ví dụ như do vận động mạnh. Em nghĩ lại em mà xem, đạp xe đạp ra tư thế đạn pháo xuất kích thế cơ mà."

Lòng Lâm Dã như trút được gánh nặng, may mà Mạnh Nhất Minh tin tưởng cô.

"Tách ra chút, anh lau khô cho em." Mạnh Nhất Minh nói.

Lâm Dã: "... Em tự làm được."

Mạnh Nhất Minh đè chân cô lại: "Em đừng cử động, để anh làm."

Lâm Dã bị Mạnh Nhất Minh nhẹ nhàng lau rửa, cô chợt nhớ lại chuyện Trương Uyển Oánh từng nói hồi ở nước N, về việc ai sẽ giúp ai rửa mông.

Lúc đó cô nghĩ thôi đã muốn xấu hổ c.h.ế.t đi được, vậy mà giờ đây, nó lại đang thực sự xảy ra...

Cô vội vàng kéo chăn qua che kín mặt. Mạnh Nhất Minh cười khẽ: "Sao giờ em lại dễ ngại ngùng thế?"

Lâm Dã: "..." Em lau cho anh, anh có thấy ngại không ?!

Lúc Mạnh Nhất Minh ra ngoài đổ nước, Lâm Dã vội vàng mặc lại váy ngủ, che kín mít cả người.

Mạnh Nhất Minh vừa bước vào phòng đã thấy Lâm Dã cuộn tròn như một cái kén tằm trên giường.

"Em cứ cuộn thế đi, anh thay ga giường." Hắn nói.

Lâm Dã thật thà cuộn mình nằm yên, mỗi khi Mạnh Nhất Minh thay ga giường, cô lại lăn qua lăn lại, nhường chỗ cho hắn.

Mạnh Nhất Minh bật cười: "Anh thấy em sắp nhả tơ được rồi đấy, nhả ra một chiếc chăn tơ tằm mà đắp cho ấm nhé."

Lâm Dã bĩu môi: "Anh mới nhả tơ ấy, anh là yêu tinh nhện!"

Mạnh Nhất Minh lên giường, kéo chăn ra khỏi người Lâm Dã, chui vào ôm cô thật chặt.

Ôm ấp một lúc, ánh mắt Mạnh Nhất Minh dần trở nên tối sầm.

"Tiểu Dã..." Giọng hắn cũng khàn đi: "Vừa rồi em có thoải mái không?"

Khuôn mặt Lâm Dã vừa mới trắng lại thoáng chốc đỏ bừng lên.

"Anh thấy em cũng rất thoải mái đấy." Mạnh Nhất Minh nhìn chằm chằm cô nói, "Chúng ta làm thêm lần nữa nhé?"

Lâm Dã: "... Anh không phải vừa mới thay ga giường sao?"

"Không ảnh hưởng đâu."

Đêm tĩnh mịch, hai người hòa quyện vào nhau, quên hết mọi thứ, chỉ còn lại kh*** c*m. 

Bình Luận (0)
Comment