Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 916

Tần Thiên Hoa đáp: “Bây giờ nhà họ Diêu chỉ còn ba người: cha mẹ Diêu Nhị Ni và Diêu Phú Quý. Diêu Đại Ni, Diêu Tam Ni đều đã lấy chồng. Diêu Phú Quý trước đây cưới được một cô vợ, nghe đâu bị cả nhà đối xử tệ quá nên cô ấy bỏ theo người khác rồi.”

Thì ra bảo mẫu lại sinh một cô con gái nữa, Diêu Tam Ni

Mạnh Nhất Minh lại hỏi: “Thế còn bà nội Diêu Phú Quý?”

“Mất cách đây bảy, tám năm rồi.”

“Tôi biết rồi, thế thôi.”

Mạnh Nhất Minh cúp máy, sau đó gọi lại cho nhà họ Tống.

Tống Hoài Khiêm vừa đi công tác về. Cả nhà họ Tống đều đã nghe chuyện người nhà họ Diêu đang canh giữ trước cổng đơn vị của Lâm Dã.

Nghe Mạnh Nhất Minh kể lại ngọn nguồn sự việc, Tống Hoài Khiêm hỏi: “Tiểu Dã bây giờ thế nào rồi?”

Mạnh Nhất Minh đáp: “Cô ấy không nhớ lại những chuyện xưa. Con đã kể về tuổi thơ của cô ấy, cảm xúc của cô ấy tạm thời vẫn ổn định. Nhưng, con thấy cô ấy không muốn đối mặt với cha mẹ ruột.”

Tống Hoài Khiêm dặn dò: “Đã rõ. Chăm sóc tốt cho con bé.”

Cúp điện thoại, Tống Hoài Khiêm cũng có chút đau đầu.

Mục đích người nhà họ Diêu tìm đến đây thì rõ ràng rồi, chẳng qua cũng chỉ vì tiền bạc.

Một là họ muốn nhận lại Lâm Dã để có một cây rụng tiền lâu dài. Hai là, nếu không nhận lại được, họ sẽ vòi vĩnh một khoản tiền bồi thường thật lớn.

Tống Hoài Khiêm không có ý định đưa cho bọn họ một đồng nào. Cho một lần sẽ có lần thứ hai, thứ ba, chẳng khác gì cái hố không đáy, vĩnh viễn không lấp đầy được. Hơn nữa, trước đây họ đối xử với Lâm Dã tàn nhẫn như thế, ông không tống họ vào tù đã là may, nói gì đến chuyện cho tiền?!

Nhưng Tống Hoài Khiêm hiện tại lại đang tiến thoái lưỡng nan.

Một mặt, ông chưa nắm rõ thái độ của Lâm Dã đối với cha mẹ ruột là như thế nào.

Mặt khác, ông lo sợ nhất là k*ch th*ch Lâm Dã, khiến cô khôi phục ký ức. Với tính cách của Lâm Dã, không chừng cô sẽ làm ra chuyện gì quá khích.

Còn một điều khó xử nữa, với thân phận của mình, ông không tiện ra mặt đôi co với người nhà họ Diêu, nhưng vì muốn giữ bí mật cho Lâm Dã, ông lại không thể để người khác đi làm chuyện này.

Tống Hoài Khiêm quyết định, trước mắt cứ mặc kệ người nhà họ Diêu.

Người nhà họ Diêu đã chầu chực trước cổng đơn vị được năm ngày năm đêm.

Ban ngày, họ mua hai cái bánh bao gần đó lót dạ. Buổi tối, họ co ro ngồi ở góc tường ngoài phòng bảo vệ, ngủ gật qua đêm. Có lẽ là do không có tiền thuê nhà trọ, hoặc cũng có thể là cố ý bán thảm để gây chú ý. Dù sao, cái tư thế này là quyết không bỏ cuộc cho đến khi gặp được Lâm Dã.

Lâm Dã và Mạnh Nhất Minh đã về từ Văn Thành, tay xách nách mang nào là hành lý, nào là đặc sản của vùng đất đó.

Lâm Dã vừa đặt đồ xuống, vừa tươi cười nói: “Ba, mẹ, mấy món này là con nếm thấy ngon lắm, cố ý mua về cho ba mẹ đấy.”

Hơn chục ngày qua, Mạnh Nhất Minh đã đưa Lâm Dã đi thăm thú khắp Văn Thành.

Tống Hoài Khiêm nhìn thấy tinh thần Lâm Dã rất tốt, bèn lựa lời:

“Tiểu Dã, cha mẹ ruột của con được thả ra rồi. Mấy hôm nay họ vẫn canh giữ trước cổng đơn vị của hai đứa đấy.”

Động tác tay Lâm Dã dừng lại.

Tống Hoài Khiêm nói tiếp: “Ba nói cho con biết trước, để con có tâm lý chuẩn bị.”

“Dạ…” Giọng Lâm Dã hơi trùng xuống.

Đêm đó, hai người không về phòng tân hôn của mình mà ngủ lại ở nhà họ Tống.

Lâm Dã tận ngày kia mới đi làm. Nhưng sáng hôm sau, cô lén trốn ra ngoài khi người nhà không để ý.

Lâm Dã đi đến cổng đơn vị, liền thấy ba người đang ngồi co ro dưới đất, tóc tai bù xù.

Cô nhìn họ, trong lòng cảm thấy phức tạp khó tả, vừa có oán hận nhưng lại có gì đó không đành lòng.

Ba người kia cũng nhìn thấy cô. Bảo mẫu vội vàng đứng bật dậy, chạy đến trước mặt Lâm Dã, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô như sợ cô bay mất.

“Nhị Ni à, mẹ biết ngay là con sẽ không bỏ mặc tụi mẹ mà. Trên người con vẫn chảy dòng m.á.u của tụi mẹ đó!”

Lâm Dã cố sức giằng tay ra hai lần nhưng không thoát, giọng cô lạnh nhạt nói: “Bà buông tôi ra trước đã.”

Bảo mẫu vẫn bám riết không buông, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Nhị Ni à, tụi mẹ nghe nói con ở Bắc Kinh, đã lặn lội đường xa đến tìm con. Dọc đường đi chịu lạnh chịu đói, khổ sở lắm mới tìm được con, thế mà cha nuôi con lại nhốt tụi mẹ vào nhà giam mười ngày đấy!”

Lâm Dã không muốn mất mặt trước cổng đơn vị, mà lại sắp đến giờ tan tầm. Cô đành nói: “Mấy người chưa ăn cơm trưa đúng không?”

“Hả?!” Bảo mẫu thoáng sững sờ, rồi liên tục lắc đầu, “Chưa! Chưa! Trời ơi! Mấy ngày nay tụi mẹ chưa có bữa cơm nào vào bụng cả…”

Lâm Dã ngắt lời bà ta: “Đừng nói nữa! Muốn ăn thì đi!”

Lâm Dã đẩy xe đạp, ba người nhà họ Diêu vây quanh cô ở giữa, sợ cô chuồn mất.

Diêu Phú Quý v**t v* chiếc xe đạp của Lâm Dã, trong mắt đầy vẻ thèm thuồng.

Bảo mẫu hỏi: “Nhị Ni, cái xe đạp này của con chắc đắt tiền lắm hả?”

Họ cũng từng thấy xe đạp, nhưng toàn là loại Đại Giang 28 đời cũ. Kiểu dáng xe của Lâm Dã, họ chưa từng thấy qua.

Lâm Dã lười nói chuyện, cũng không đáp lời họ.

Diêu Thiết Sinh vừa mới mím môi, chuẩn bị mắng chửi, liền bị bảo mẫu kéo tay lại. Bà ta ra hiệu bằng mắt, Diêu Thiết Sinh đành nuốt lời nói sắp bật ra.

Lâm Dã dẫn họ vào một tiệm cơm gần nhất và gọi món.

Bình Luận (0)
Comment