Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 939

Diêu Thiết Sinh và bảo mẫu liếc nhìn nhau, tim đập thình thịch. Những chuyện này, ... là sự thật.

Mạnh Nhất Minh tiếp lời: “Diêu Phú Quý cách vài bữa lại bạo hành Thạch Linh Hoa. Theo luật định, có thể tuyên án hắn ta hai năm tù. Hai người cũng đánh đập cô ấy, thuộc tội đồng lõa, ít nhất cũng bị phạt nửa năm.”

Diêu Phú Quý đang bị treo ngược, dù khó chịu đến mức muốn nôn ọe nhưng hoàn toàn không dám phát ra một tiếng động nào.

Hắn đã từng nghe những người đi cải tạo lao động về kể về cuộc sống trong tù: bị nhốt trong nhà giam chật hẹp như lồng sắt, ăn không đủ no, ngủ không yên giấc, lại còn phải làm c* li khổ sai. Nếu có chỗ nào không vừa ý, nhẹ thì bị đòn roi, nặng thì bị gậy điện; chưa kể, phạm nhân còn bắt nạt phạm nhân.

Mạnh Nhất Minh lại nói: “Còn về chuyện trộm cắp của Diêu Phú Quý, những việc như hôm nay vơ cái chậu, mai trộm cái lốp xe về, tôi tạm thời không nhắc tới. Tôi chỉ nói về vụ Diêu Phú Quý ăn cắp cáp điện thôi.”

“Ngày… tháng… năm…, cùng những ngày khác, Diêu Phú Quý nhiều lần trộm về nhà một lượng lớn cáp điện. Cả ba người các người đã lột lấy đồng bên trong cáp, ước chừng hơn một trăm cân đồng, rồi đầu cơ trục lợi bán ra ngoài, thu lợi hơn hai trăm đồng.”

Sắc mặt Diêu Thiết Sinh và bảo mẫu tái mét. Việc này ... cũng là sự thật.

Mạnh Nhất Minh nhìn về phía Diêu Phú Quý, cười khẽ, nụ cười đầy ẩn ý, khiến người ta lạnh gáy: “Thật không ngờ. Bề ngoài thì lấm lét, hèn hạ, nhưng lại toàn làm những chuyện "động trời", đáng bị tù mọt gông thế này.”

Mạnh Nhất Minh quay sang Diêu Thiết Sinh và bảo mẫu: “Cáp điện là tài sản quốc gia. Diêu Thiết Sinh nhiều lần trộm cắp và đầu cơ trục lợi vật tư, có thể bị kết án đến năm năm tù. Hai người là đồng lõa, cũng phải ngồi tù một hai năm là chắc chắn.”

Môi bảo mẫu run rẩy, Diêu Thiết Sinh cũng hoảng hồn.

Tuy nhiên, Diêu Thiết Sinh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ngụy biện: “Mày nói toàn là bịa đặt! Thạch Linh Hoa đã bỏ trốn với thằng dã nhân nào rồi, ai mà tìm được cô ta!”

“Các người tìm không được, không có nghĩa là tôi không tìm được.” Mạnh Nhất Minh đáp, ánh mắt sắc lạnh như d.a.o. “Cũng giống như bây giờ. Các người làm ầm ĩ, dai dẳng không chịu đi, cứ tưởng tôi không có cách giải quyết. Tôi nói cho các người biết, tôi muốn xử lý các người, dễ như bỡn.”

Diêu Thiết Sinh chĩa ngón tay vào mặt Mạnh Nhất Minh, căm phẫn: “Mày lừa chúng tao đến đây, rồi thuê người đánh chúng tao, những việc này, tao nhất định phải báo công an, còng đầu mày vào tù!”

“Tốt!” Mạnh Nhất Minh hoàn toàn không hề sợ hãi, thậm chí còn tỏ ra hoan nghênh: “Đến lúc đó, tôi sẽ giao nộp tất cả chứng cứ này cho công an để họ điều tra. Tôi cùng lắm chỉ bị giam giữ mười ngày, còn các người thì phải ngồi tù mấy năm đấy.”

“Đặc biệt là "Phú Quý nhi" nhà các người, không có tám năm mười năm thì đừng mong ra được.” Mạnh Nhất Minh cố ý nhấn mạnh. “Các người không phải thích ăn vạ ở Bắc Kinh à? Tôi sẽ nhờ người giúp đỡ để các người được ngồi tù ngay tại nhà giam Bắc Kinh luôn.”

“Mày!” Diêu Thiết Sinh tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng.

Vào lúc này, ông ta chợt nhớ ra, tập tài liệu đang nằm trong tay ông ta cơ mà.

Ông ta lập tức xé tập tài liệu thành những mảnh nhỏ vụn.

Mạnh Nhất Minh vờ kinh hoảng, giả bộ đứng bật dậy khỏi ghế: “Mau giữ chặt bọn họ! Đừng để họ ăn! Bằng không sẽ mất hết chứng cứ!”

Lời nói này như một lời nhắc nhở cho Diêu Thiết Sinh và bảo mẫu. Hai người chộp lấy những mảnh tài liệu bị xé nát, nhanh chóng nhét vào miệng.

Những người khác vội vàng xông vào can ngăn, nhưng họ cố sống cố chết nhai và nuốt những mảnh giấy ấy.

Họ nuốt chửng mà không kịp nhai, nghẹn đến mức mặt đỏ tía tai. Cố nén cảm giác buồn nôn, họ nuốt trọn hết chỗ giấy tờ vào bụng.

Khi miếng cuối cùng biến mất, Diêu Thiết Sinh đắc thắng nhìn Mạnh Nhất Minh: “Xem mày còn kiện chúng tao bằng cách nào nữa?!”

Mạnh Nhất Minh nhìn bộ dạng đắc ý, vênh váo của cả hai vợ chồng nhà họ Diêu, trong lòng đã muốn bật ra tiếng cười khẩy. Hắn cố nhịn, cố nén, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được, bật ra tiếng cười trào phúng.

Hắn thản nhiên ngồi hẳn vào ghế, ra lệnh : “Ném thêm cho bọn họ hai bản nữa đi.”

Những người kia cầm hai tập tài liệu đã được sao chép, quẳng mạnh xuống ngay trước chân Diêu Thiết Sinh và Bảo mẫu. Diêu Thiết Sinh ngờ vực cúi xuống nhặt lên xem xét.

Hắn ta c.h.ế.t trân tại chỗ! Sao lại y hệt bản vừa rồi, không có lấy một chữ khác biệt?

Mạnh Nhất Minh dựa lưng vào ghế, giọng điệu đầy vẻ trêu ngươi, mỉa mai: “Cứ cầm lấy mà đọc cho kỹ. Chỗ tôi còn cả đống đấy, bao no luôn.” 

Bảo mẫu thấy vẻ mặt chồng đờ đẫn, ngờ vực hỏi: “Cha nó, sao vậy?”

Diêu Thiết Sinh phẫn nộ đến mức vung tay quẳng mạnh tập tài liệu xuống đất, gầm lên: “Thằng nhóc họ Mạnh này dám đùa giỡn chúng ta!”

Mạnh Nhất Minh nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh: “Tôi ngu đến mức giao bản gốc cho các người sao? Tài liệu gốc tôi đã cất kỹ rồi. Nếu không thỏa thuận được, tôi sẽ gửi thẳng toàn bộ chứng cứ này đến Cục Công An.”

“Mày —” Diêu Thiết Sinh giận đến muốn bốc hỏa.

Bảo mẫu cũng kịp hiểu ra mình đã bị chơi xỏ, bà ta chỉ thẳng vào Mạnh Nhất Minh, bắt đầu la lối, c.h.ử.i bới theo kiểu chợ búa: “Mày là cái thằng ranh con hỗn láo! Tao đã biết ngay là…”

Bình Luận (0)
Comment