Sân khấu tỏa sáng tiếng nhạc vang lên, mọi ánh nhìn đều tập trung hết tại sân khấu.
Bên trái có một bà tiên áo xanh, bên phải là bà tiên áo hồng.
Cả hai người đều nâng váy bước lên từ hai phía rồi giao nhau tại điểm trung tâm sân khấu.
Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, may quá Lâm chưa kịp trả lời.
Một lát nữa cô sẽ tìm cách xoay chuyển sau.
Hướng mắt nhìn lên sân khấu, cô bỗng nhận ra một trong hai bà tiên trên kia.
Bà tiên áo hồng là mẹ của cô, bà Hường.
Người còn lại trông vô cùng sang trọng quý phái, nhưng Lam không biết người đó là nhân vật nào.
Hai bà tiên nắm lấy tay nhau mỉm cười.
"Chào mừng quý vị đến với Secret Night!" Bà tiên áo xanh nhận lấy micro từ tay một nàng hầu gái rồi cất tiếng nói.
"Lời đầu tiên tôi xin chúc quý vị có một đêm tiệc vui vẻ, rất tiếc rằng ngày hôm nay chồng tôi cảm lạnh không thể đến chung vui cùng mọi người." Bà tiên áo xanh tiếp tục nói.
"Ba và mẹ lại cãi nhau à?"
Thanh Lam nghe được tiếng Sơn Lâm lẩm bẩm trong bóng tối, cô giật mình ngước mắt nhìn lên sâu khấu thật kĩ.
Bà tiên áo xanh là mẹ của Sơn Lâm - bà Hồng Loan.
Tại sao mẹ của cô và bà Hồng Loan cùng nhau bước lên sân khấu thế này? Sắp có chuyện gì xảy ra ư?
Cô nhíu chặt đôi mày, cảm giác như mình đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng nào đó.
Không cho Thanh Lam cố nhớ thêm điều gì, tiếng bà Hồng Loan tiếp tục vang lên cùng lúc đó ánh đèn cả căn phòng vụt sáng.
Trên sân khấu xuất hiện thêm một người nữa, là gã trai vest đen kéo violin.
"Dạ tiệc này được tổ chức theo truyền thống của nhà họ Trương.
Nhân dịp khách quý đông đủ, gia đình tôi thông báo tin vui đến với mọi người."
"Con trai cả Bách Tùng của tôi sẽ lấy Hoàng Thanh Lam, con gái duy nhất nhà họ Hoàng." Bà Hồng Loan công bố thông tin.
Xung quanh ồ lên đầy ngạc nhiên, nhà họ Hoàng và nhà họ Trương kết thông gia với nhau, đây không chỉ đơn giản là một mối hôn sự mà còn là hàng trăm ngàn lợi ích đến từ hai phía.
Họ ràng buộc lợi ích với nhau bằng hôn sự giữ Tùng và Lam.
Bà tiên áo hồng nhận lấy micro, rồi tiến lên đứng bên cạnh bà Hồng Loan.
"Chúng tôi đã chọn được ngày lành tháng tốt cho đôi trẻ, hôn lễ sẽ diễn ra hai tuần nữa.
Thiệp mời sẽ được gửi đến tận tay quý vị.
Mời quý vị đến chung vui cùng hai bên gia đình chúng tôi."
Bà Hường nói xong, tay nâng ly rượu vang đỏ lên tạo thành động tác mời rượu.
"Mời mọi người!"
Điệu nhạc có âm hưởng vui tươi cất lên, mọi người đến tham dự cùng nhau nâng ly chúc mừng cho cả hai bên gia đình.
Thật nhiều lời chúc phúc liên tục rót vào tai Thanh Lam.
Song, Lam làm gì có thể nhận nổi mấy lời chúc phúc này.
Cô điêu đứng dường như muốn ngã khuỵu.
Cả Sơn Lâm và Mai Thúy đều đồng loạt quay đầu nhìn Thanh Lam chằm chằm.
Ánh mắt bọn họ nhìn cô, mỗi người một loại cảm xúc khác nhau.
Sâu trong mắt Lâm là sự ngạc nhiên khó nói, còn ánh mắt Thúy chứa một lớp cảm xúc khó đoán, dường như là không cam tâm.
Ngay cả người ngoài cuộc như Lâm và Thúy còn ngạc nhiên như thế, người trong cuộc như Lam còn thất thần và chết lặng hơn nữa.
Đây là chi tiết quan trọng mà cô đã quên bén đi mất.
Tiệc hóa trang này là dịp công bố cho mọi người biết về hôn sự của Bách Tùng và Thanh Lam.
Bà Loan giữ chuyện rất khéo, người trong nhà như Lâm đ ến hôm nay mới biết về mối hôn sự này.
Lam còn ngạc nhiên hơn nữa, chuyện quan trọng thế này mà cô cũng quên cho được.
Quái lạ! Hệ thống tại sao lại không nhắc cô về tình tiết này.
Bây giờ phải làm sao đây!
Thúy ngỏ lời chấp nhận tình cảm của Lâm.
Cô thì phải gả cho Bách Tùng, hai tuần nữa là hôn lễ diễn ra luôn rồi.
Cưới gì mà gấp dữ vậy trời!
Suy ra nếu mọi chuyện cứ theo chiều hướng này, thì Vũ Thanh Lam cô đây phải ở lại trong cái thế giới chết tiệt này mãi mãi.
Phải làm sao đây, trời ơi! Hệ thống muốn chơi cô một vố đúng không?
Trong lúc Thanh Lam vắt óc suy nghĩ nổ tung cả não.
Trên sân khấu, bà Loan đến bên cạnh Bách Tùng từ lúc nào không hay.
Bà huých nhẹ vào tay anh.
"Còn đứng đó làm gì, đến đón hôn thê lên đây." Bà Hồng Loan nói.
Bách Tùng nhìn về phía Thanh Lam đang đứng như trời trồng một góc.
Vẻ mặt cứ đờ ra trông ngốc nghếch hết chỗ nói.
Đôi mắt anh nheo lại, chỉ ậm ừ đáp lời cho qua.
Anh đút tay vào túi quần, đôi chân dài sải từng bước tiến về phía Thanh Lam.
Khách tham dự dõi mắt theo Tùng, bọn họ tự giác tránh ra thành hai hàng chừa một lối giữa cho anh đi.
Ai nấy đều mong chờ biểu hiện của cặp trai gái vừa thành đôi này.
Thiên kim nhà họ Hoàng và cậu cả Bách Tùng lấy nhau.
Một cặp trai tài gái sắc.
Mấy chục kế hoạch hiện lên trong đầu Lam bị cắt ngang, bởi một câu nói của Bách Tùng.
"Đưa tay cho tôi."
Thanh Lam vừa ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên mà cô thấy là một bàn tay to, đốt tay cân xứng, ngón tay thon dài rất đẹp.
Tùng chìa tay đến trước mặt cô.
Tiếp theo đập vào mắt cô là cả trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Cuối cùng là ánh mắt ra lệnh của bà Hường.
Thậm chí trên mặt bà viết rõ ba chữ "nắm lấy nhanh!" rành rành.
Sự việc này thu hút quá nhiều sự chú ý, không còn cách nào khác.
Lam đành đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay Tùng, chỉ có thể chờ đợi tùy cơ ứng biến mà thôi.
Anh nắm tay cô bước đi như một quý ông, cô thì một tay nâng váy, tay còn lại để mặc anh dẫn đi.
Nối gót theo bước cả hai người là tiếng vỗ tay chúc mừng ào ạt, lấn át cả tiếng nhạc vui tươi.
Bách Tùng cứ thế dắt Thanh Lam lên sân khấu.
Nhưng anh không nói với cô câu nào, hé răng một chút cũng không.
Chiếc mặt nạ bằng bạc ánh lên những tia sáng lấp lánh, càng tô điểm cho đôi mắt hút hồn của Tùng.
Ánh mắt Lam tránh không chạm vào đôi mắt đó.
Vì mỗi lần nhìn thấy, cô sẽ sa chân vào đó không lối thoát.
Anh dìu cô lên sân khấu, đứng sát bên cạnh cô.
Thanh Lam lén nhìn anh, mặc dù trên gương mặt hoàn mỹ như AI vẽ ra đã bị một lớp mặt nạ bao phủ.
Nhưng Lam vẫn nhận ra, mặt Tùng rất xanh.
Cô đứng sát gần anh hơn, khẽ nói: "Sao mặt anh xanh như tàu lá chuối vậy? Lấy tôi làm anh sợ đến mức này à?"
Anh nghe lời cô nói xong cũng cúi đầu bên tai đáp lời cô: "Nhờ đũa mì phước đức ba đời cô nhét vào miệng tôi đấy."
Nguyên nhân anh không nói nổi lời nào và cái mặt xanh như tàu lá chuối này đều xuất phát từ đũa mì Thanh Lam nhét vào mồm anh hôm trước.
Bụng Bách Tùng rất yếu, anh không ăn được mì, hải sản và nhiều thứ khác nữa.
Mỗi lần ăn vào bụng sẽ đau liên miên mấy ngày không hết, dù có uống thuốc thế nào vẫn đau như cũ.
Tô mì Lam nấu ở cửa hàng tiện lợi ngày trước là mì cay vị hải sản.
Đây là combo đau khổ dành cho người bụng yếu như anh.
Lam không biết chuyện này, cô ngạc nhiên: "Ý anh là phước đức của tôi lớn quá, anh ăn vào bị phản tác dụng hả?"
Lời của cô truyền đến tai Tùng, bụng anh lại đau thêm.
Chuyện ngốc nghếch như vậy cũng nghĩ ra được, rốt cuộc là trong đầu hôn thê của anh chứa cái gì vậy? Bách Tùng không muốn nói chuyện thêm với cô nữa, anh xoay người toan bỏ đi.
Cô trông thấy Bách Tùng chuẩn bị bỏ đi trước mặt bao nhiêu người, những kẻ dưới sân khấu sẽ nghĩ như thế nào đây? Anh bỏ cô lại một mình trên đây, người ta sẽ nghĩ rằng Tùng chán ghét Lam, vì gia đình ép buộc mới chịu lấy cô mất.
Mặc dù sự thật là như thế, nhưng trước mặt công chúng không nên có biểu hiện như thế này.
Mặt mũi hai nhà để ở đâu?
Tay Bách Tùng bị một bàn tay nhỏ giữ lại khiến anh dừng bước.
Tùng ngoảnh đầu lại thấy Thanh Lam đang nhìn mình chăm chăm, anh khẽ cau mày.
Chuyện gì nữa đây?
"Khoan đi đã, mọi người bên dưới vẫn còn đang nhìn." Cô nói.
Lúc này, Bách Tùng mới để ý đến những vị khách tham dự ở đây.
Bọn họ bắt đầu nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ.
Hôn sự này là chuyện lớn giữa hai gia đình, vừa mới công bố với mọi người về chuyện cưới gả.
Ngay sau đó anh lại bỏ Thanh Lam ở lại một mình, mọi chuyện sẽ phát sinh ra vấn đề ngay.
Tới lúc đó càng ồn ào phiền phức, Tùng quay trở lại đứng bên cạnh Lam.
Sàn nhảy giữa căn phòng hiện giờ đang trống, hai bên là hai hàng người dùng buffet và thưởng thức nhiều loại rượu khác nhau.
Thanh Lam chợt nảy ra một ý.
"Này, tôi và anh xuống dưới nhảy một bài.
Sau khi nhảy xong tách nhau ra hòa vào đám đông, đường ai nấy đi." Cô nhìn anh rồi nói.
Bách Tùng nhìn xuống sàn nhảy chỉ có vài ba đôi, hai hàng người dày đặc hai bên.
Chỉ cần nhảy xong rồi vờ đi tìm rượu có thể tách nhau ra mà không bị chú ý quá nhiều.
Nếu có nghĩ bọn họ cũng nghĩ mỗi người đi tiếp khách mời riêng.
Không nghĩ quá sâu xa.
Anh gật đầu đồng ý, sau đó nắm lấy cổ tay cô, dẫn xuống sàn nhảy.
Âm thanh đặc trưng dành cho điệu Waltz vang lên.
Hai người lại một lần nữa trở thành trung tâm của bữa tiệc.
Bách Tùng nhún người, chìa tay trước mặt Thanh Lam theo kiểu mời một quý cô.
Lam đặt tay mình lên tay anh như chấp nhận lời mời khiêu vũ.
Vòng tay lớn, cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo cô, kéo cô sát gần hơn.
Bị Tùng đặt tay lên eo, cô hơi bối rối.
Nhưng bối rối vì chuyện này chỉ là một thoáng chốc.
Chuyện làm Thanh Lam điêu đứng là...
"Tôi...tôi không biết nhảy.".