Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư

Chương 13


Trương Sơn Lâm bế Mai Thúy rời đi, để lại một mình Lam đứng chôn chân tại chỗ.

Cô cố tình cho Thúy ăn táo đỏ tẩm thuốc mê, một phần vì cô ta quá ồn ào, nhưng mục đích thật sự là ngăn không cho hai người này khiêu vũ cùng nhau.

Song, Lâm đã tự mình bế Thúy về phòng, tình cảm hai người dựa vào đây cũng có thể phát triển.

Lam đỡ trán, cô đã tính sai một bước rồi.
Thúy ngủ mê man, nếu có về phòng cũng không làm chuyện cơm gạo gì đâu nhỉ? Không được rồi, cô phải dùng kế khác thôi.
[Ting!]
[Thông báo nhiệm vụ hoàn thành!]
[Xin chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ mời nam chính nhảy một điệu Waltz.]
Cô ngơ ngác.
Hệ thống dễ dãi thế nhỉ, chỉ cần ra sàn tiến xoay một vòng đã hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Xem ra cũng không khó như cô tưởng.
Ý nghĩ hệ thống không khó vừa lóe lên đã bị dập tắt.

Hệ thống không phát thưởng mà tiếp tục thông báo.
[Ký chủ có nhiệm vụ phát sinh.]
[Nhiệm vụ phát sinh như sau: Ký chủ tìm cách ở trong phòng nam chính một đêm, từ đó thu hút sự chú ý của nam chính.]
[Sau khi hoàn thành này, ký chủ sẽ được nhân đôi vật thưởng! Nếu không vượt qua ải này, ký chủ sẽ mắc kẹt ở phân đoạn này đến khi nhiệm vụ hoàn thành và không kèm theo vật thưởng.]
Cái gì nữa đây?
Còn có thêm chuyện nhiệm vụ phát sinh nữa à? Còn phải hoàn thành xong nhiệm vụ này mới được nhận thưởng.

Khác nào ép cô phải làm nhiệm vụ phát sinh đâu chứ! Hệ thống ép người!
Bây giờ bắt cô đi vào phòng Sơn Lâm một đêm nữa chứ, trời ơi nghĩ cô là người như thế nào vậy hả? Hôn phu Bách Tùng của cô mà biết được chuyện này chắc phải tức trợn mắt lên mất.

Vợ sắp cưới của mình ở trong phòng em trai cả đêm.

Không nổi khùng mới là lạ đó!
Thanh Lam cắn răng suy tính, cô vất vả cả chiều để make up, thay váy rồi tính mưu tính kế hạ bệ nữ chính.

Còn phải ra sàn nhảy nhót lung tung nữa.

Bây giờ cô không nhận nhiệm vụ phát sinh sẽ không được thưởng, công sức chiều giờ của cô đổ sông đổ biển hết.

Thật sự cô không thể làm, nhưng nếu không làm thì không được.

Trời ơi phát điên lên mất! Mà khoan đã! Nhiệm vụ chỉ yêu cầu cô ở trong phòng nam chính cả đêm thôi mà.

Nếu chỉ ở đó mà không làm gì thì sao? Cứ cho Lâm một lượng thuốc mê để anh ta đánh một giấc tới sáng là xong.
Đầu Lam bất chợt nhảy ra một kế vô cùng vô liêm sỉ, chính cô cũng tự khinh bỉ mình khi nảy ra mưu kế thấp hèn này.

Nếu Lam vào đó chuốc thuốc cho Lâm ngủ say, sau đó chụp một vài tấm ảnh để uy hiếp bà Hồng Loan, đổi chú rể của cô từ Tùng thành Lâm, tiện tay tách Thúy ra khỏi nam chính.

Một kế vẹn toàn đôi đường, mặc dù kế này xứng đáng bị xã hội đấm cho vỡ sóng lưng.

Nhưng cô chấp nhận đánh đổi, dù sao chỉ là tiểu thuyết thôi mà.

Nhân vật ở đây không có thật, tất cả chỉ là giả tưởng.

Thôi đành vậy đi.
Cô mệt mỏi thở dài, còn cách nào ngoài nhận thêm nhiệm vụ đâu.
"Tôi nhận nhiệm vụ."
Thanh Lam uể oải tiến đến cổng ra, tay cô lần mò tìm điện thoại được đặt dưới đáy giỏ táo.

Mở khóa, cô tìm zalo của Mỹ Anh, bắt đầu cuộc gọi.
Tiếng chuông đổ được ba hồi, Mỹ Anh đã bắt máy.
Mỹ Anh: Có chuyện gì thế bạn yêu? Gặp chồng tương lai thể nào? Ảnh có ngon không?
Thanh Lam: Chồng con gì tính sau được không? Hôm khác tao kể mày nghe.

Mày giúp tao một việc với.
Mỹ Anh: Việc gì cơ?
Thanh Lam: Giúp tao may thứ này abcxyzmn.
Mỹ Anh: Hả? Thật luôn?
Thanh Lam: Ừ may gấp được không? Khoảng 2 tiếng ấy.
Mỹ Anh: Cái đó tốn không nhiều vải đâu, may nhanh lắm.

Mà mày nói thật à?
Thanh Lam: Tao nói thật.

Mỹ Anh: Cháy quá friend ơi, cuối cùng cũng chịu trải đời.
Sau đó Lam tiếp tục đi tìm nhân viên khách sạn, nhờ họ đem bữa tối lên phòng 906.

Dưới sức mạnh của đồng tiền, thức ăn của Lâm phải có thêm một chút thuốc "hạ sốt".
2 tiếng sau tại phòng 609.
Lam vừa tắm rửa trút bỏ bộ váy dạ hội ra, tẩy đi lớp make up dày cộm trên mặt.

Cô lại tiếp tục ngồi vào bàn trang điểm, mở cốp trang điểm của Mỹ Anh và bắt đầu họa cho mình một tone make up nhẹ nhàng trong trẻo.

Vừa lúc đó Mỹ Anh cũng may xong thứ Lam muốn.

Cô ấy ướm thử lên người cô.
"Ái chà, ngon lành lắm bạn ơi." Mỹ Anh thích thú kêu lên.
Thanh Lam nhận lấy đồ Mỹ Anh đưa, ngượng ngùng vào phòng tắm khoác thứ đó lên người.

Để tránh sự chú ý của nhiều người khác, Lam vẫn mặc váy ngủ có tay áo, thân váy dài đến đầu gối che đi thứ bên trong.

Thoạt nhìn bên ngoài, Lam chỉ đang mặc đồ ngủ bình thường.
Cô bước ra ngoài, mở điện thoại ra xem.
Bây giờ là 23:30.
Có lẽ Sơn Lâm đã về phòng rồi.
Thanh Lam ôm điện thoại bước ra ngoài, phía sau là lời chúc thành công của Mỹ Anh.
Cô bắt đầu gọi vào đường dây 24/24 của Divine.
"Alo, cô có thể giúp tôi mở khóa phòng 906 không? Người yêu của tôi phát sốt, anh ấy ngủ li bì trong đó, tôi gọi mãi không thấy anh ấy ra mở cửa.

Tôi lo lắng quá! Cô có thể lên đây hỗ trợ tôi không?"
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận lời, Lam tắt máy bắt đầu nhấn thang máy lên lầu 9.
Lam vừa lên đến lầu 9 chưa đầy hai phút, nhân viên hỗ trợ đã lên đến.

Nhân viên vừa trông thấy Lam, cô ấy đã nhận ra cô là nhân vật đáng ý chú trong bữa tiệc.

Âm thầm xác nhận lời Lam nói trong cuộc gọi là hoàn toàn trùng khớp, cô nhân viên bắt đầu giúp Lam mở khóa cửa.

Cửa phòng vừa hé mở, bên trong là một mảng đen ngòm.

Lam nghía mắt nhìn vào trong, căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng.

Có lẽ Lâm đã say giấc nồng do dùng bữa tối trộn "thuốc hạ sốt" rồi.
Cô ngoảnh đầu nói với nhân viên hỗ trợ: "Anh ấy ngủ rồi, tôi vào trong chăm sóc anh ấy."
"Dạ vâng ạ! Quý khách cần hỗ trợ cứ liên hệ cho chúng tôi." Cô nhân viên cung kính nói.
"Người yêu tôi đang bệnh, mỗi lần phát sốt anh ấy có tật mộng du.

Anh ấy có gọi điện xuống cũng đừng để tâm, nếu có việc gì cần hỗ trợ đích thân tôi sẽ xuống tìm."
Cô ấy dạ vâng một lúc xong cũng xin phép rời đi không làm phiền quý khách nữa.
Thanh Lam hài lòng ngửa đầu lên trời cười gian manh, xáo trá.
Khà khà khà.
Sơn Lâm ơi là Sơn Lâm.
Anh chạy không thoát chuyến này đâu.
Hãy xem tôi thu phục anh đây!
Yêu quái sở khanh!
Trong phòng một mảng tối òm, người trên giường nằm bất động.

Không gian tĩnh lặng đến mức Lam nghe được hơi thở đều đều của Lâm.

Có vẻ như anh ta ngủ rất sâu.

Thuốc mê cô mua chuộc hầu gái bỏ vào thức ăn tuy không quá mạnh, nhưng ăn trúng thì phải ngủ li bì ít nhất 6 tiếng.

Thế nên Lam vô cùng tự tin rằng, Lâm không thể thức dậy giữa chừng được.
Cô xoay lưng về phía giường ngủ, mở đèn trong phòng lên.

Lam kĩ tính, cô ngoảnh đầu xem người trên giường có thật sự ngủ không.

Trông thấy anh ta trùm chăn kín mít, hơi thở vẫn đều đều, ngủ say như chết.

Xác nhận Lâm đã ngủ, Lam càng tự tin gấp bội.
Cô xé phăng lớp váy ngủ kín bưng bên ngoài tạo dựng hiện trường thành một màn dạo đầu nồng cháy.

Trên người Lam chỉ còn một lớp váy ngủ được chắp vá bằng những mảnh vải mỏng tan, ngắn cũn cỡn được may bằng ren trắng, tôn lên đường cong tròn căng đầy gợi cảm.

Lam cũng thắc mắc tại sao Mỹ Anh lại có được loại vải ren này, có lẽ là do hệ thống sắp đặt cho cô.
Thanh Lam thôi nghĩ ngợi, cô bắt đầu giương điện thoại ra tạo dáng nóng bỏng selfie.


Ưỡng ngực lên một chút, cố gắng khoe eo nhỏ, phải thấy được độ cong của mông.

Chụp choẹt một lúc, cô cảm thấy nền ảnh như thế này chưa đủ "cháy" lắm, phải ướt át thêm một chút nữa.

Cô bắt đầu tiến vào phòng tắm.
Thật lòng mà nói, cô chưa từng nghĩ có ngày mình phải chụp những tấm ảnh nhạy cảm, tạo những kiểu dáng khi3u gợi thế này.

Từ lúc nhận nhiệm vụ đến giờ, mức độ kiêu hãnh của cô đã tuột dốc không điểm dừng.

Không còn là người phụ nữ kiêu ngạo nữa rồi! Ôi thôi, số phận phản diện đau thương!
Lam cứ thế chụp hết tấm này đến tấm khác,
cô dừng lại kiểm tra hàng loạt thành quả nóng bỏng là kiệt tác 30 phút cuộc đời mình.

Thanh Lam vừa ý với số hình mình có mới chịu ngưng selfie.

Cô bước ra khỏi phòng tắm, toan đá mông Sơn Lâm xuống đất.

Một mình chiếm giường ngủ một giấc.

Cô tắt đèn trèo lên giường ngủ.
Trước khi lăn lên giường ngủ, Lam phải uống một cốc nước đầy.

Đây là thói quen khó bỏ của cô, mặc dù cô biết việc này không tốt cho sức khỏe.

Nhưng biết làm sao được, đã là thói quen thì khó bỏ lắm.
Thanh Lam mò mẫm vơ lấy chai nước lọc trên bàn, cô kiểm tra qua một lượt.

Nắp chai vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị mở ra.

Chứng tỏ nó an toàn, Lam mạnh dạn tu một hơi nửa chai nước thỏa mãn cơn khát.

Nước đã cạn phân nửa, Lam mới nhận ra nước này có vị không bình thường.
Nhưng đã quá muộn rồi, mắt Lam bắt đầu lờ đờ, đầu óc quay cuồng, cơn buồn ngủ ập đến cuốn lấy đầu óc tỉnh táo của cô đi mất.

Thanh Lam dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trước khi hoàn toàn ngủ sâu, Lam chỉ kịp lóe lên một tia ý nghĩa.
Mẹ nó! Tự mình chơi mình rồch.

Bình Luận (0)
Comment