Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 134

CHƯƠNG 134

Nhưng Lưu Ly nhận thấy rằng những thứ này ngừng phát triển sau khi chúng bao phủ cả mảnh đất, không tự động phân hóa, cũng không tiếp tục sinh trưởng tốt hơn.

Trong lòng Lưu Ly có thêm một suy đoán, thế là hái một ít thảo dược mà mình cần dùng, đợi đến khi nhìn thấy mảnh đất thảo dược ấy trống không, cô mới rời khỏi không gian.

Khoảng thời gian mà cô trong không gian cũng chỉ bằng một cái chớp mắt ở bên ngoài, tiếng nói trong phòng chưa kết thúc, Lưu Ly vẫn tiếp tục sắc thuốc.

Chờ sau khi sắc thuốc xong rồi bưng cho Cố Tại Ngôn uống, sắc trời cũng đã tối mịt, Lưu Ly liền cùng con trải thảm lên đất ngủ.

Trong bóng tối, Cố Tại Ngôn có thể cảm nhận được sau khi mình uống thuốc xong, độc tố trong thân thể lại từ từ được tiêu trừ. Ngoại trừ cái đó ra, hắn còn cảm thấy tim mạch mình thông suốt khó hiểu, trong cơ thể như có khí lực nhiều vô kể.

Cố Tại Ngôn nghĩ có lẽ ngày mai thức dậy, hắn đã có thể tự do hoạt động cũng không chừng.

Lúc nghĩ đến đó, Cố Tại Ngôn đã nhắm mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Nhị Lang đến rất đúng giờ, chỉ là lần này Lưu Ly không có ý định đi lên trên trấn mà là để một mình Trương Nhị Lang đi lên trên trấn đưa hàng.

“Ly tỷ… ta… ta không được…” Trương Nhị Lang vô cùng căng thẳng.

Hắn chưa từng một mình nói chuyện với Tần chưởng quầy, cho nên rất bối rối.

“Được hay không, đệ đi mới biết.” Lưu Ly phớt lờ sự căng thẳng và bối rối của Trương Nhị Lang.

Cô đã thấy người như Trương Nhị Lang nhiều rồi, không chịu thử một lần thì mãi mãi không biết mình có thể đi được đến đâu.

Cô muốn thành lập một vương quốc thương nghiệp của mình ở thời đại này, Trương Nhị Lang là người đầu tiên cô chuẩn bị bồi dưỡng, cô thật sự không muốn chỉ để hắn đẩy xe bò.

Trương Nhị Lang thấy Lưu Ly không hề quan tâm đến sự khẩn trương và bối rối của hắn, khuôn mặt liền xụ xuống.

“Ly tỷ, thật sự để một mình ta đi?” Trương Nhị Lang chưa từ bỏ ý định, còn muốn xác nhận một lần nữa.

Lưu Ly không trả lời Trương Nhị Lang, trực tiếp ném cho Trương Nhị Lang một bóng lưng.

Trương Nhị Lang trơ mắt nhìn Lưu Ly trở về nhà, bản thân như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, thật lâu sau vẫn không cử động.

Hắn có được không?

Trương Nhị Lang hoài nghi bản thân sâu sắc.

Nhưng mà rất nhanh, Trương Nhị Lang liền bước đi.

Bởi vì cuối cùng, hắn thuyết phục mình, cho dù có được hay không được, Ly tỷ đã tin tưởng hắn như thế, vậy thì hắn nhất định phải làm được, không thể làm phụ lòng tin của Ly tỷ.

Lúc Trương Nhị Lang đi, trời vẫn còn chưa sáng.

Mà một ngày mới bắt đầu, người trong thôn lần lượt lên núi như ông vỡ tổ, có số tiền công ngày hôm qua, mọi người liền lên núi hăng hái hơn.

Mà cùng lúc đó, lão Trần Trần gia thôn dẫn theo mấy tiểu tử cường tráng trẻ tuổi khỏe mạnh đến thôn Đại Vĩ.

Ngày hôm qua lúc rời khỏi nhà Trần Đại Tráng, lão Trần đã đồng ý xây nhà giúp cô.

Lưu Ly không muốn phải lãng phí thời gian với chuyện xây nhà, cô liền giao chuyện xây nhà cho lão Trần, cơm cũng là do tự lão Trần nghĩ cách giải quyết. Đến lúc đó, Lưu Ly cũng chỉ làm trưởng quầy vung tay.

Bình Luận (0)
Comment