Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 152

CHƯƠNG 152

Trong lòng góa phụ Lê là nghĩ như vậy, Lưu Ly không thu mua đồ chính là không tốt.

Nhưng góa phụ Lê không có nghĩ, Lưu Ly có thu mua đồ hay không, đó là tự do của cô.

Cô muốn kiếm số tiền đó, vậy thì thu mua, không muốn kiếm nữa thì không thu mua, có thu mua hay không đều là tự do của cô.

Lúc trước khi chưa có ai thu mua, mọi người không phải đều sống như vậy sao?

Lưu Ly nghe thấy lời của góa phụ Lê, ánh mắt bỗng trở lạnh.

Ha, quả nhiên, người đáng ghét, luôn khiến người ta thấy ghét, xem ra góa phụ Lê này là chưa có bài học.

Nghĩ như vậy, môi của Lưu Ly nhếch lên nở nụ cười lạnh: “Cắt đứt tài lộc của người khác sẽ bị trời phạt sao? Vậy ta thật sự không sợ rồi, hôm nay ta nói luôn tại đây, cho dù có ai cung cấp thông tin của người tung tin đồn là ai, dựa vào câu nói này của bà, đồ của nhà bà, về sau ta đều không thu mua nữa!”

Cô ngược lại muốn coi thử, cô không thu mua đồ của góa phụ Lê liệu có bị trời phạt hay không.

“Dựa vào đâu chứ?” Góa phụ Lê tức tối.

“Dựa vào việc ai trả tiền người đó là đại gia!” Lưu Ly căn bản không muốn nhiều lời với góa phụ Lê, trực tiếp quăng ra một câu như vậy.

Mọi người: “…”

Đúng thế thật, ai trả tiền người đó thật sự là đại gia.

Có góa phụ Lê làm ví dụ, ngược lại không ai dám chỉ trích Lưu Ly nữa, trong ánh mắt mọi người nhìn Lưu Ly mang theo sự kiêng dè.

Trong sân nhất thời có chút yên ắng, một lúc lâu mới có người mở miệng chỉ chứng: “Ta… ta là nghe Vương Đại Lâm nói.”

Vương Đại Lâm nghe vậy, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, sợ mình chung một cảnh ngộ như góa phụ Lê: “Ly, không phải ta, ta là nghe tiểu cô nương của nhà Tư Đại Hồng nói, nàng ta hôm qua nhìn thấy cô và Nhị Lang ở cửa cắn tai.”

Tư Đại Hồng nghe vậy, lập tức bị dọa giật mình, đẩy một cô nương 15-16 tuổi từ trong đám đông ra: “Cái con nhỏ chết tiệt, con ở nhà ăn không uống không không tính, còn nói năng linh tinh? Còn không xin lỗi Ly?”

Con gái của Tư Đại Hồng tên Trương Nghê Ni, gương mặt thì tròn xoe, nhìn trông rất đẹp, thấy mọi người đều nhìn mình, trên mặt bỗng đỏ ửng: “Không, không phải, ta là nghe Giai Anh thẩm nói.”

Cuối cùng, mọi người người này chỉ người kia, người kia chỉ người này, cuối cùng mũi giáo lần nữa chỉ lên người thê tử của Trương Đại Đầu – Vương Kim Hà hàng xóm của nhà Trương Nhị Lang.

Sắc mặt của Vương Kim Hà không tốt lắm, có hơi rén, trong hai mắt tràn ngập sự kinh sợ.

Dù sao, nam nhân nhà mình bây giờ đang dùng ánh mắt giết người nhìn mình, nếu chuyện này không làm rõ, Lưu Ly không thu mua đồ của nhà mình nữa, quay về chắc chắn sẽ bị đánh một trận.

Cuối cùng, hạ quyết tâm, Vương Kim Hà trực tiếp thừa nhận: “Chuyện này không thể trách ta, chuyện này là Điệp Trúc Lam nói với ta, chuyện này do chính người của nhà các ngươi nói ra tóm lại sẽ không sai nhỉ? Ta chỉ là một người truyền lời mà thôi, không trách được ta.”

Trương Trần Thị vừa nghe lại là Điệp Trúc Lam thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta nói ngay sao hôm nay mới sáng sớm lại có người tới nhà nghe ngóng chuyện thật giả, sắc mặt của Trúc Lam kia luôn rất không tốt, cuối cùng thậm chí trực tiếp bỏ lại Đại Nha quay về nhà mẹ đẻ?

Vậy mà lại là kẻ này gây rối.

Sắc mặt của Trương Trần Thị tối sầm.

Bình Luận (0)
Comment