Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 190

CHƯƠNG 190

“Ta nói này Trương Nhị Lang, ngươi muốn ca của ngươi chết sớm để tiện một mình ngươi thừa kế tài sản thì ngươi nói luôn đi, sao lại nói Lưu Ly thần kỳ như vậy, còn cứu sống người chết, trúng gió cũng có thể chữa khỏi, ngươi đây là lừa chúng ta, coi chúng ta là đứa trẻ lên 3 hay sao?”

Hàng xóm của Trương Nhị Lang, thê tử của Trương Đại Đầu – Vương Kim Hà mở miệng.

Bởi vì có thù oán rất sâu với nhà Trương Nhị Lang, hiện nay thấy Trương Đại Lang gặp xui xẻo, Vương Kim Hà đặc biệt tới xem náo nhiệt trong lòng lúc này vô cùng sảng khoái, nói chuyện cũng rất cay nghiệt.

Tuy Vương Kim Hà đáng ghét, nhưng lời này mọi người cũng có vài phần tán đồng.

Dù sao dù là thần y, vậy cũng không thể cứu người chết sống lại, chữa khỏi cho người bị trúng gió, cái gì mà cứu sống người chết thịt mọc ra từ xương trắng, đó đều là chuyện vớ vẩn.

Ngay cả Trương Cao Ấn chạy tới xem tình hình cũng không tin lời này của Trương Nhị Lang.

Lưu Ly thấy mọi người không tin mình, sắc mặt lại rất bình tĩnh, dù sao đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của cô.

Khi đang nghĩ phải thuyết phục như nào Trương Trần Thị mới để cô chữa trị cho Trương Đại Lang, lão Trần xây nhà ở đằng sau đã tới.

“Người Ly chữa khỏi là mẹ của Trần Đại Tráng – Cung Thị, cả thôn chúng ta đều biết, nếu các người không tin có thể đi nghe ngóng.”

Lời này của lão Trần vừa nói ra, mọi người không khỏi sửng sốt

Nếu lúc này Trương Nhị Lang là nói linh tinh, vậy lão Trần của thôn Trần gia thì sao? Ông ta sẽ không giúp Lưu Ly nói linh tinh đâu nhỉ?

Huống chi, thôn Trần gia gần như vậy, nghe ngóng một chút sẽ biết thôi.

Lời này của lão Trần vừa dứt lời, một nàng dâu trong thôn được gả từ thôn Trần gia tới bỗng mở miệng: “Chuyện này… ta hình như cũng biết…”

Nàng dâu trẻ này vừa mở miệng, tất cả mọi người đều dừng ánh mắt trên người nàng ta, dọa nàng ta không dám nói chuyện.

“Linh Hoa, cô biết cái gì thì nói ra đi, khẳng định lời cô nói là sự thật, đừng làm chậm trễ việc cứu người.” Lão Trần nhìn nàng dâu họ Trần đó.

Trần Linh Huệ nghe vậy mới mở miệng dưới sự chú ý của mọi người: “Ta hôm trước về nhà mẹ, mẹ ta nói mẹ của Đại Tráng bị…”

Trần Linh Huệ cẩn thận liếc nhìn Lưu Ly, mới lấy hết can đảm: “Bị Lưu Tử Đào chọc tức làm cho trúng gió, ngay cả Tôn đại phu ở trên trấn cũng không có cách chữa, chỉ bảo nhà Đại Tráng chuẩn bị hậu sự, nhưng lại được người ta cứu sống rồi, có điều ta không biết người đó là Ly.”

Lời này của Trần Linh Huệ vừa nói ra, Trương Nhị Lang gật đầu lia lịa: “Chính là như vậy, ta tận mắt nhìn thấy, hôm nay Ly tỷ còn đi tìm Tôn đại sư, Tôn đại phu cũng muốn Ly tỷ làm sư phụ.”

Những điều này đương nhiên là Trương Nhị Lang từ trong miệng tên sai vặt nghe được.

Nói xong, Trương Nhị Lang lại nói một câu: “Nhân Thọ Đường này ở đó, nếu các người không tin, cùng lắm đi hỏi Tôn đại phu là được.”

Lời này của Trương Nhị Lang vừa nói ra, cho dù còn có người không tin, Trương Trần Thị đã tin.

Bởi vì con trai nhà bà ta như thế nào, bà ta biết rất rõ.

Cho dù trong lòng cực kỳ nghi vấn, Trương Trần Thị vẫn nhìn sang Lưu Ly với vẻ mặt hy vọng: “Ly, cháu nói cho thím biết, cháu thật sự có thể chữa được chân của Đại Lang ca của cháu sao?”

Lưu Ly gật đầu: “Có thể chữa.”

Trương Trần Thị vừa nghe thấy có thể chữa, lập tức lệ nóng quanh mắt, sau đó đứng dậy nắm chặt tay của Lưu Ly: “Ly, Đại Lang… thím nhờ vào cháu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment