Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 220

CHƯƠNG 220

“Điệp Trúc Lam ở nhà không tôn trọng cha mẹ chồng, bắt nạt em chồng, cố ý gây xích mích sau lưng người khác, tung tin đồn nhảm dồn người ta vào con đường chết, nên mới không thèm quan tâm đến con gái lén lút chuyển về nhà mẹ đẻ, loại người như thế này không đuổi về nhà, lẽ nào còn giữ ở trong nhà hết tháng này qua năm nọ?”

Mọi người: “…” Bọn họ thật sự không còn gì để nói.

Nếu như những lời Lưu Ly nói là thật, một người con dâu như vậy đuổi tám lần mười lần cũng còn nhẹ.

“Nhưng, Điệp Trúc Lam không chỉ xé giấy đuổi vợ, còn bảo người nhà đánh gãy chân Trương Đại Lang, sau đó sáng sớm hôm nay lại đưa giấy hòa ly đến nhà họ Trương để xỉ nhục người nhà họ Trương, loại người như thế các người còn bao che, truyền ra ngoài thì ai còn dám lấy người của thôn Điệp Gia các người nữa?”

Từng từ từng chữ mà Lưu Ly nói ra khiến người của thôn Điệp Gia vô cùng kinh ngạc.

Chuyện hôm qua nhà Điệp Quý đánh gãy chân Trương Đại Lang bọn họ cũng biết, nhưng chuyện đưa giấy hòa ly, bọn họ thật sự không biết.

Nếu như những lời Lưu Ly nói là thật, vậy chuyện nhà Điệp Quý đã làm thật sự vô cùng quá đáng.

Giống như Lưu Ly nói, nếu như chuyện này là sự thật, thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn Điệp Gia.

Vẻ mặt của trưởng thôn Điệp Đức vô cùng khó coi, ánh mắt sắc bén lướt qua cả nhà Điệp Quý.

“Những lời nàng ta nói là sự thật?”

Nếu như những lời tiểu cô nương kia nói là thật, ông ta đúng là một lão già hồ đồ như Trương Cao Ân nói.

Người trong thôn, ông ta có thể bảo vệ, nhưng loại người ác độc làm tổn hại danh tiếng của thôn, ông ta không thể bảo vệ, thì những người trẻ trong làng sau này sao có thể cưới vợ được, cô nương trong làng sao có thể tìm được một nhà chồng tốt?

Kết hôn là chuyện lớn, đương nhiên không thể bị hủy hoại trong tay cả nhà Điệp Quý này được.

“Trưởng thôn, nàng ta nói dối, những điều nàng ta nói không phải là sự thật, nàng ta đang nói dối.” Không đợi người nhà mình lên tiếng, Điệp Trúc Lam đã giành trả lời trước.

Phản ứng của người dân trong thôn đều đập vào mắt nàng ta, nên nàng ta sợ hãi.

Nàng ta biết rất rõ, một khi người trong thôn không hậu thuẫn cho nàng ta, sợ là bản thân nàng ta không có được kết quả tốt.

Sự sợ hãi bao trùm trong lòng, ánh mắt Điệp Trúc Lam nhìn Lưu Ly hiện lên sự hận thù.

“Trưởng thôn, người phụ nữ này, nàng ta dụ dỗ em rể tôi, là tôi tận mắt nhìn thất, không thể là giả.” Điệp Trúc Lam chỉ vào Lưu Ly: “Người phụ nữ này không biết xấu hổ, năm năm trước làm loạn ở bên ngoài, sinh ra hai đứa con hoang…”

“Bịch…”

Không ai ngờ đến, đúng lúc này Cố Tại Ngôn lại động tay…không, nói chính xác là động chân.

Hắn một cước đạp bay Điệp Trúc Lam.

Lúc này, vẻ mặt Cố Tại Ngôn u ám giống như tu la ở dưới địa ngục, khí chất quanh người tỏa ra, khiến tất cả mọi người không thể xem nhẹ, cũng khiến trong lòng mọi người đều cảm thấy sợ hãi người đàn ông này.

Lúc này, Cố Tại Ngôn thật sự đã nổi giận.

 

Bình Luận (0)
Comment