Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 268

CHƯƠNG 268

Cố Tại Ngôn chưa kịp nói thêm điều gì đã vội vàng rời đi.

Đợi khi Cố Tại Ngôn sửa sang xong đã là sau một nén nhang.

Sau khi Cố Tại Ngôn rửa mặt xong, trông hắn có vẻ nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, trong mắt cũng không hề nhìn thấy sự ủ rũ.

“Đi thôi.” Cố Tại Ngôn lên tiếng: “Có điều gì thì vào trong xe ngựa rồi nói.”

Lúc này, trong tri phủ của nha môn.

Khi thấy sắp đến lúc thăng đường, tri phủ Cát Thành Đông sốt ruột cứ đi vòng vòng.

Ba hôm nay, tin tức ông ta sẽ thăng đường thẩm tra xử lý Quảng An Hầu đã được lan truyền khắp La Thành.

Tuy rằng các bá tánh đều khen ngợi ông ta, nhưng những lời khen đó lại khiến ông ta mất ăn mất ngủ.

Ba hôm này, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều cách, hoặc là truyền tin ra ngoài, hoặc là ném củ khoai nóng bỏng tay này cho người khác, nhưng tất cả đều không thành công.

Hôm nay nếu ông ta thăng đường thì sẽ làm mất lòng vị trong cung kia.

Nhưng nếu hôm nay ông ta không thăng đường, thì cũng chẳng thể ăn nói với người dân bên này.

Ở đây, khi đứng giữa hai bên, tưởng chừng như Cát Thành Đông lo lắng đến mức sắp hỏi cả đầu.

“Đại nhân, đã đến giờ thăng.” Đúng lúc này, một nha dịch bước vào thông báo.

“Thăng với chả đường cái gì, cứ nói đại nhân ta bị bệnh rồi.” Cát Thành Đông tức giận.

Cái đường này, ai muốn thăng thì cứ thăng đi.

“Nhưng bẩm đại nhân, bá tánh đã túm tụm bên ngoài, hương thân quanh đây cũng đều đến cả, chỉ chờ ngài thăng…” Nghe thấy lời của nha dịch, ánh mắt Cát Thành Đông trở nên yếu dần.

Cuối cùng chẳng còn cách nào, nha dịch đành phải nói: “Vậy để tiểu nhân nói với họ rằng hôm nay đại nhân bị bệnh, không thể thăng đường.”

Nói xong, nha dịch bước ra ngoài.

“Khoan đã ——”

Cát Thành Đông cảm thấy rất đau đầu.

Đúng là ông ta muốn bảo nha dịch ra ngoài nói như thế.

Nhưng nếu thật vậy, ông ta cũng chẳng thể ở lại La Thành này được nữa.

Nhớ đến tuần phủ, Cát Thành Đông cắn răng, đi về phía trước.

Dù sao đi nữa, nếu có chuyện gì thì cứ ném cho tuần phủ là được, chẳng liên quan đến ông ta, ông ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới phải làm thế.

Cát Thành Đông tự an ủi bản thân, sau đó bước ra ngoài.

Một tiếng ‘Uy vũ’ vang lên, sau đó Cát Thành Đông đi đến bàn án, lúc nhìn thấy đám người đông đúc ngoài cửa nha môn, trong lòng Cát Thành Đông còn cảm thấy đắng hơn cả ăn hoàng liên.

Nhưng khi thấy người đó đứng trong đám người, Cát Thành Đông lại cảm thấy da đầu tê dại.

Bình Luận (0)
Comment