Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 407

CHƯƠNG 407

Ngặt nỗi là Cố Tại Ngôn từ chối lấy lại những gì đã tặng đi, mà cũng không thể để hòm bạc ở đó không làm gì, làm vậy không phải càng khiến cho kẻ trộm dòm ngó sao?

Vậy nên Lưu Ly quyết định, hòm bạc đó của Cố Tại Ngôn coi như là khoản đầu tư của hắn, số tiền lãi có được sau khi mua sạp hàng cô sẽ chia phần trăm cho hắn.

Sau khi quyết định xong xuôi, bốn người liền quyết định lên trấn trên xem sạp hàng.

Chỉ là vừa mở cửa ra đã thấy một người đứng trước cửa.

Nhìn thấy cánh cửa mở ra, người kia hơi hoảng hốt và thiếu tự nhiên nhưng vẫn tiến lên phía trước để chào hỏi: “Ly tỷ, Cố công tử…”

Người tới là Lưu Tiểu Cúc.

Chỉ là sau khi chào hỏi hai người xong, ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc lại vô thức liếc về phía Bình Bình, mặc dù rời đi rất nhanh nhưng Lưu Ly vẫn cảm thấy Lưu Tiểu Cúc trước mặt rất kỳ lạ.

Hoặc là Lưu Tiểu Cúc sau khi tỉnh lại và hình ảnh Lưu Tiểu Cúc còn sót lại trong đầu cô quá khác biệt, khác đến mức khiến cô không thể không nghĩ rằng bên trong cơ thể của Lưu Tiểu Cúc có linh hồn của một người khác không?

Giống như cô vậy.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly buột miệng nói ra một câu: “Thiên vương cái địa hổ!”

“Hả?” Lưu Tiểu Cúc nhìn Lưu Ly ngơ ngác: “Hổ gì cơ…”

Ba cha con Bình Bình, Yên Yên và Cố Tại Ngôn cùng đồng loạt nhìn về phía Lưu Ly, ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái và ngơ ngác, khiến Lưu Ly cảm nhận rõ ràng rằng lúc này mình không khác gì một trò cười.

Có ngại không chứ?

Đương nhiên là rất ngại.

Nhưng chỉ cần mình không thể hiện ra ngoài là mình ngại thì người ngại sẽ là người khác.

Vậy nên Lưu Ly cố gắng không để lộ vẻ xấu hổ ra ngoài, điềm nhiên lắc đầu: “Không có gì… Cô đến đây có việc gì không?”

Nếu là một người xuyên không, nhất định sẽ biết câu sau là: “Gà nhỏ hầm nấm hương.”

Phản ứng của Lưu Tiểu Cúc có vẻ không giống như giả vờ, đương nhiên là khác với những gì cô nghĩ.

Còn việc Lưu Tiểu Cúc kỳ lạ ở đâu thì Lưu Ly cũng lười không muốn truy cứu nữa, chỉ cần biết nàng ta không phải là một người xuyên không giống như cô là được.

“Việc này…” Lưu Tiểu Cúc hơi ngập ngừng: “Tôi tới để cảm ơn Ly tỷ đã thu nhận.”

“Không cần đâu.” Lưu Ly từ chối rất dứt khoát: “Nhà tranh mái nứa thôi, cô không ở thì nó cũng hỏng ra đấy.”

Đây là sự thật.

Căn nhà đó, nếu không có người ở, chưa hết mùa đông năm nay thì đã sập rồi.

Vậy nên cho người của Tứ phòng ở, cô thật sự không cảm thấy gì.

Lưu Ly nói ra một câu như vậy, khuôn mặt không chút cảm xúc, gương mặt Lưu Tiểu Cúc hơi tái đi.

“Tôi còn có việc phải làm, nếu cô không còn việc gì nữa thì chúng tôi đi trước đây.” Lưu Ly nhàn nhạt lên tiếng, làm như không quan tâm đến thái độ trên mặt của Lưu Tiểu Cúc.

Cô cũng không phải mẹ của nàng ta, không cần thiết phải an ủi cảm xúc của nàng ta.

“Chờ chút, tôi có việc…” Lưu Tiểu Cúc nhìn thấy Lưu Ly muốn đi, vội vàng lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment