Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 460

Chương 460

Mấy nha dịch này là lúc Lưu Ly sắp ra khỏi thành vội vàng chạy tới, nhận mệnh lệnh của Quách Tế Chung, cố ý đưa Lưu Ly về thôn.

Nhìn thấy nha dịch, sắc mặt Phạm Phương Huệ hoàn toàn trắng bệch, bóng ma lúc trước bị đánh trong nháy mắt nảy lên trong đầu, chỉ cảm thấy vết thương chưa lành ở mông lại đau thêm lần nữa.

“Các ngươi tự ý xông vào nhà dân, đoạt tài sản của người khác, thu dọn một chút theo chúng ta trở về nha môn hỏi chuyện đi.”Nha dịch dẫn đầu tiến lên, mười phần không khách khí nhìn về phía đám người Phạm Đại Trấn.

Lưu Ly cứu Huyện lệnh phu nhân, được Huyện lệnh coi trọng, điểm ấy trong lòng bọn nha dịch rõ ràng, nếu không phải như thế, đại nhân cũng sẽ không để bọn họ tự mình hộ tống về thôn trong lúc nha môn đang cần người.

Hôm nay Lưu nương tử bị ăn hiếp, bọn họ nhân tiện giúp đỡ một phen, coi như là ở trước mặt Lưu nương tử bán cái tốt, ngày sau có lẽ có thể có chỗ trợ giúp, cho nên nha dịch mới không nói hai lời, lập tức muốn bắt người.

Phạm Đại Trấn người này quen bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy quan sai, tựa như mèo thấy chuột, tất cả kiêu ngạo lúc trước đều biến mất, cả người liền trở nên nao núng cùng hoảng sợ: “Quan sai đại nhân, hiểu lầm, tiểu nhân chỉ là tới giúp đỡ….”

“Giúp đỡ thì phải chuyển thịt, chuyển lương thực, chuyển giấy, nghiên mực?”Không đợi Phạm Đại Trấn nói chuyện, Trương Trần Thị lên tiếng châm chọc.

Ở phía sau Phạm Đại Trấn là mấy người Phạm gia cùng đại phòng Lưu gia, trong tay cầm chính là thịt khô gạo lương cùng giấy nghiên mực mà Lưu Ly đã ướp gia vị, bởi vì bọn họ lật tung phòng của Lưu Ly, cũng chỉ nhìn thấy những thứ tương đối đáng giá này.

Phạm Đại Trấn sắc mặt trắng bệch, trong lòng hận thấu xương Trương Trần Thị, nhưng lại dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phạm Phương Huệ.

Phạm Phương Huệ cũng không nhìn Phạm Đại Trấn, mà hướng về phía mấy nha dịch cầu xin tha thứ: “Đại nhân, oan uổng, tất cả những thứ này đều là chủ ý của đại ca ta, không liên quan gì đến những người khác trong chúng ta.”

Những lời này của Phạm Phương Huệ, chính là muốn phủi sạch sự liên quan, cũng phủi sạch luôn cả họ hàng, như thế mới có thể giảm bớt đi tổn thất.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Nếu không, nếu mấy đứa cháu của mình cũng bị bắt đi, chị dâu của mình sợ là sẽ nháo tới cửa, nhà mình cũng sẽ không được an bình.

Tâm tư của Phạm Phương Huệ, Phạm Đại Trấn cũng không biết, vốn còn trông cậy vào muội muội nhà mình hỗ trợ, lại không nghĩ muội muội không chỉ không hỗ trợ, lại còn đẩy một cái, hắn ta tức giận trừng mắt, chửi ầm lên: “Cái đồ đê tiện nhà ngươi, rõ ràng…”

“Đại ca, ta đã nói Lưu Ly sẽ không có việc gì, sẽ trở về, nhưng ngươi chính là không nghe, thế mà lúc nào cũng nói sợ người nhớ thương đồ vật nơi đây nên ngươi tới để mang đi bảo quản, ngươi như vậy chính là muốn hại thảm mấy đứa cháu trai rồi.”Không đợi Phạm Đại Trấn nói gì, Phạm Phương Huệ liền vẻ mặt đau lòng nhìn Phạm Đại Trấn.

Phạm Đại Trấn nghe cháu trai cháu trai gì đó, nhất thời liền hiểu được ý tứ của Phạm Phương Huệ, mặc dù sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng rốt cuộc cũng không có tiếp tục lên tiếng.

Thấy thế, Lưu Ly không khỏi cười lạnh: “Không hỏi tự lấy chính là trộm, Phạm thẩm có thể nói hành vi trộm cướp nói thành bảo vệ, thật đúng là công lực thâm hậu.”

Bị trào phúng, sắc mặt Phạm Phương Huệ không tốt lắm, chỉ oán độc trừng mắt nhìn Lưu Ly.

“Lưu Ly, nói như thế nào chúng ta cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi cần gì phải làm lớn chuyện tuyệt tình như vậy?”Phạm Phương Huệ nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn mềm giọng.

“Ta cũng không có người trộm cắp nào làm trưởng bối.”Lưu Ly lúc này phủ định lời nói của Phạm Phương Huệ, khiến cho Phạm Phương Huệ nghẹn họng.

Bình Luận (0)
Comment