Xuyên Không Gặp Chuyện Tu Tiên

Chương 27

Khoảng thời gian hơn hai tháng sau đó, Lạc Tâm cùng Hạo Dương liền ở tại khu vực của Vạn Thú Sơn Mạch vừa tu luyện vừa tìm kiếm linh thảo trợ giúp Lạc Tâm trị thương.


Ngay cả Hạo Dương cũng được Lạc Tâm tìm về cho không ít linh thảo ngàn năm có công dụng nâng cao tu vi, điều này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ đến mức khóe môi treo đầy sự thỏa mãn.


Bởi vì đã dùng qua mấy gốc linh dược lấy được từ trong tay của hai người Nghiêm Bá Thưởng cùng Liễu Mộ Thu, vậy nên thương thế của Lạc Tâm rất nhanh đã khôi phục lại, thậm chí sau lần trọng thương này hắn còn tấn cấp tu vi trở thành một đầu bát giai hậu kỳ yêu thú, thực lực bây giờ có thể nói là không thua kém gì so với một gã tu giả Luân Hồi đệ tam cảnh.


Còn về phần Hạo Dương, sau khi phát hiện ra tu vi thật sự của Lạc Tâm thì một chút ngạo khí của hắn liền bị khoảng cách to lớn trước mắt dập cho tắt ngúm, thậm chí Lạc Tâm còn bởi vì sự thất vọng kèm theo kinh ngạc kia mà cười nhạo hắn trẻ con một phen.


Nhìn thiếu niên lạnh lùng ngồi trên mỏm đá nhắm mắt dưỡng thần, lại nhớ tới trong khoảng thời gian vừa qua tiểu tử Hạo Dương này luôn không ngừng siêng năng tu luyện đột phá cảnh giới, có khi còn là liều mình cắn nuốt linh dược ngàn năm để vượt qua bình cảnh tấn cấp tu vi, Lạc Tâm cũng bởi vì sự liều lĩnh cùng quyết tâm của hắn mà trong lòng thoáng chút rung động.


Biết rằng tiểu tử Hạo Dương kia liều mạng tu luyện chính là bởi vì mong muốn một ngày có thể tiến xa hơn hắn, hơn nữa theo như lời mà Hạo Dương nói thì hắn còn là muốn sau này dùng tu vi cao hơn đến ép Lạc Tâm về làm người của hắn, vì vậy trong lúc Hạo Dương đang liều mạng tu luyện thì Lạc Tâm cũng nhàn rỗi mà giúp hắn tìm về không ít linh thảo quý hiếm có công dụng tăng tiến tu vi.


Tuy liều lĩnh là vậy, song bởi vì ngộ tính của Hạo Dương phi thường cao, vậy nên hắn chỉ tốn thời gian mấy tháng đã có thể từ cảnh giới Độ Kiếp tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo trung kỳ, đáng nói là, lấy tốc độ tu luyện của hắn bây giờ thậm chí còn nhanh hơn Lạc Tâm khi xưa không biết bao nhiêu lần.


Hơn nữa bởi vì luôn ở cùng nhau, vậy nên Bích Liên Yêu Hỏa trong khoảng thời gian này đã thôn phệ được một lượng hỗn độn chi khí vô cùng khổng lồ, lực lượng bản nguyên cũng nhờ đó mà khôi phục lại không thua kém gì so với lúc ban đầu, vì thế nên tốc độ tu luyện của Hạo Dương mới có thể được tăng tốc đẩy nhanh đến vậy.


Những ngày sau đó, hai người vẫn là duy trì tình cảnh có chút khoảng cách này, nắm tay siết chặt trong vạt áo, Hạo Dương liếc mắt nhìn thân ảnh vận huyết y xinh đẹp đang đả tọa trên một bãi cỏ xanh ngát mà lòng nặng trĩu đầy ưu tư.


- Haizzz.
Cứ nghĩ bản thân bây giờ đã không còn yếu hơn hắn là bao, thật không nghĩ tới hắn vậy mà lại có tu vi không hề kém hơn mấy vị Thái thượng trưởng lão trong cung, thậm chí so với sư tôn bọn họ cũng chỉ thấp hơn một chút.
Ta vậy mà còn nói muốn đem hắn về làm người của mình, quả thật là người si nói mộng mà...


Mấy ngày sau, bởi vì trong lòng ôm theo tính toán nên Hạo Dương cũng không có để ý nhiều đến Lạc Tâm, điều này không khỏi khiến cho Lạc Tâm cảm thấy khó hiểu.


Cũng không biết là tại vì sao, chỉ là trong lòng có chút không yên, vì vậy tại một ngày nhàn rỗi Lạc Tâm liền đem Già Lam Linh Đăng trong tay ném về phía Hạo Dương đang ngồi nướng thịt bên cạnh bày ra vẻ mặt trưởng bối nói:


- Cái kia... đây tặng cho ngươi.
Ta thấy ngươi còn chưa có bản mạng pháp bảo, nếu là chưa muốn luyện chế thì dùng tạm cái đèn lồng này đi, đây dù sao cũng là thượng phẩm Tiên bảo mà ta cực khổ lắm mới có được đó...


Trông thấy nét kinh ngạc trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng, hai má nhất thời có chút đỏ lên, Lạc Tâm giả bộ hừ lạnh một cái mắng.


- Hừ, nhìn cái gì, còn không mau trích máu nhận chủ với nó đi.
Cái này là ta tặng cho ngươi, coi như cảm ơn ngươi đã tặng cây trường tiên Huyết Ngọc cho ta.
Cái đó... nhớ giữ cho kỹ, ta nếu sau này có hứng thì sẽ đổi trở về đấy...


Vội vươn tay đem máu tươi nhỏ lên chiếc linh đăng tiến hành gieo xuống tinh huyết lạc ấn, Hạo Dương sau khi nhìn thấy hai vệt ửng hồng trên gò má Lạc Tâm thì liền thoáng nhếch lên khóe môi rồi lên tiếng đáp.


- Đa tạ.


Dừng một chút, sau khi suy nghĩ qua một chút lại nghe hắn nói tiếp:


- Ta dự định ngày mai sẽ tiến vào khu vực cấp sáu của Vạn Thú Sơn Mạch, ngươi nếu như có việc thì cứ đi trước, không cần phải cùng ta đi tiếp nữa.


Bất chợt nghe thấy quyết định của Hạo Dương, lại biết rằng tiểu tử này rất có thể đã bị cảnh giới tu vi của mình đả kích, vậy nên Lạc Tâm vội tiến tới cất giọng khuyên ngăn.


- Ngươi điên rồi à?
Khu vực cấp sáu của Vạn Thú Sơn Mạch đều là yêu thú từ lục giai trở lên, có thể sánh ngang với tu giả Truy Tiên Cảnh.
Lấy tu vi bây giờ của ngươi đi vào chỉ tổ làm mồi cho yêu thú mà thôi, tạm thời cứ ở lại nơi này tu luyện đi đã, đừng vội...


- Ta đã quyết định, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta.
Ta từng nói đời này sẽ phải khiến ngươi trở thành người của Hạo Dương ta, vậy nên ta nhất định phải đi.


"Bịch"


Vươn tay đánh vào đầu vai của Hạo Dương một chưởng khiến cho hắn phải lùi về sau gần mười thước, lại nhìn thiếu niên chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi này đã tràn đầy nét cương nghị trên mặt, lông mày của Lạc Tâm nhất thời nhíu chặt cao giọng mắng.


- Ngươi cái tên tiểu tử này, tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ bậy bạ rồi.
Nói cho ngươi biết, bản đại gia đã có mấy trăm tuổi rồi, ngươi so ra còn có thể được coi là cháu chắt của ta nữa, nói cái gì mà muốn khiến ta trở thành người của ngươi chứ.


Như là thoáng bị nét quật cường trong đôi mắt kia làm cho chột dạ, Lạc Tâm trong lúc rối rắm liền tùy tiện mà nói ra.


- Hừ, có giỏi thì tại trong vòng trăm năm đột phá cảnh giới Luân Hồi đi.
Nếu như sau một trăm năm mà tiểu tử nhà ngươi có thể đột phá cảnh giới Luân Hồi, vậy thì bản đại gia sẽ suy nghĩ đến việc trở thành người của ngươi a.


Hai mắt lóe sáng, Hạo Dương sau khi nghe được những lời này thì liền kích động đến mức giọng nói cũng thoáng run rẩy vội hỏi lại.


- Ngươi nói thật?
Chỉ cần trong vòng trăm năm ta có thể bước vào cảnh giới Luân Hồi, vậy thì ngươi sẽ đồng ý làm người của ta?


Trông thấy ánh mắt nóng bỏng của Hạo Dương, lại không hiểu vì sao từ sâu trong tâm trí cũng không muốn làm cho thiếu niên này thất vọng, vậy nên chỉ nghe hắn tùy tiện đáp.


- Đúng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là khi ấy ta chưa thành Tiên hoặc bị kẻ khác giết chết, mà ngươi khi đó cũng không bởi vì ta đã già đi mà chán ghét ta.
Vậy thì ta sẽ đồng ý làm người của ngươi.


Một nụ cười tươi tắn thật sự rất hiếm thấy trên gương mặt lạnh lùng nhưng đầy vẻ anh tuấn bất ngờ hiện ra ngay trước mắt Lạc Tâm, Hạo Dương sau khi có được sự xác nhận của hắn thì liền hít sâu một hơi cố nén lại tâm trạng đang kích động của mình mà trầm giọng nói.


- Được.
Chỉ cần có câu nói này của ngươi, ta liền liều mạng tu luyện.
Đợi đến một ngày ta ở vào cảnh giới của ngươi hiện tại, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện mà trở thành người của ta.


Dứt lời liền thấy dưới chân Hạo Dương lóe sáng, thân ảnh vận thanh y sau đó liền hóa thành một đạo lục quang bay nhanh về phía khu vực cấp sáu của Vạn Thú Sơn Mạch, trong không trung cũng chỉ còn vọng lại thanh âm có chút run rẩy của hắn.


- Lạc Tâm, đời này Hạo Dương ta chưa từng được ai đứng ra bảo vệ, thậm chí chưa từng được ai quan tâm cùng để ý, chỉ có ngươi là người đầu tiên sẵn sàng đứng ra bảo vệ ta.
Hạo Dương ta xin thề, nhất định phải đem ngươi về làm người của ta, nếu không ta quyết không chọn ai khác...


- Lạc Tâm, chờ ta, vẫn câu nói cũ.
Lạc Tâm, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.
Chờ sau này khi ta tu luyện có thành tựu liền sẽ đi tìm ngươi, ta muốn ngươi đời này phải trở thành người của Hạo Dương ta...


Thanh âm nhỏ dần rồi biến mất hẳn, Lạc Tâm sắc mặt có phần trắng bệch nhìn chằm chằm phương hướng mà Hạo Dương vừa mới rời đi, hắn thật là không hiểu nổi tên tiểu tử này làm sao mà lại cứng đầu như vậy chứ.


Khẽ chửi thầm vài câu, sau lại nhớ tới lấy tu vi của Hạo Dương bây giờ đi vào khu vực rừng rậm cấp sáu thì chẳng khác gì so với việc đi tự sát, mà ngọn nguồn của tất cả mọi việc lại chính là từ bản thân mà ra.


Vì vậy sau khi ổn định lại tâm trạng, Lạc Tâm liền vội vã lần theo khí tức đã có phần nhạt nhòa của Hạo Dương mà đuổi theo, trong lòng còn không ngừng mắng chửi bản thân vài câu.


- Ai da, Lạc Tâm a Lạc Tâm.
Ngươi cái đồ khốn kiếp này, tự nhiên lại đi so đo cùng với một tên tiểu tử làm gì, giờ thì hay rồi, người cũng đã chạy mất, nếu như hắn xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đừng hòng mà sống yên ổn...


Không biết có phải bởi vì Hạo Dương cố ý không để cho Lạc Tâm tìm ra khí tức, hay là bởi khu vực sâm lâm cấp sáu này vô cùng rộng lớn mà mãi cho đến tận nửa tháng sau Lạc Tâm cũng không thể nào tìm được một chút manh mối của hắn.


Trong khoảng thời gian này, trái ngược với tình trạng lo lắng cùng hối hận của Lạc Tâm thì Hạo Dương lại đang cực kỳ hưởng thụ.


Bởi vì có hạt tử của hai đại Thần Mộc không ngừng cung cấp lực lượng, cộng thêm không ít những linh thảo mà trước đó Lạc Tâm mang về cho, Hạo Dương trong khoảng thời gian này ngoại trừ cùng yêu thú đối chiến để tăng lên tính giác ngộ của bản thân ra thì chính là điên cuồng tu luyện.


Bích Liên Yêu Hỏa vốn đã sớm trở thành bản mạng hỏa diễm của hắn cũng góp phần không nhỏ trong quá trình tu luyện này, thậm chí yêu hỏa còn không ít lần tự động hộ chủ giúp cho Hạo Dương tránh được phần lớn những ám kích của đám lục giai yêu thú.


Có cơ hội luyện tập cùng yêu thú, Hạo Dương cũng không lãng phí mà đem Hắc Mộc Yêu Liêm ra để sử dụng.


Liêm đao trong tay, Hạo Dương nháy mắt liền giống như chiến thần mà ngang dọc khắp mảnh sâm lâm rộng lớn của khu vực cấp sáu, tuy là bản thân cũng thụ không ít thương tích nhưng phần lớn sau mỗi trận chiến đều là kết quả yêu thú lục giai phải bỏ chạy hoặc bị giết, vậy nên bên trong sâm lâm phàm là yêu thú cảm nhận thấy sát khí nguy hiểm thì đều lập tức bỏ chạy.


Ở trong Vạn Thú Sơn Mạch đã qua một năm có hơn, Lạc Tâm tuy là không thể tìm ra được tung tích của Hạo Dương nhưng cũng không có từ bỏ ý định đi tìm hắn.


Dù sao thì nguồn cơn kích động tên tiểu tử kia chính là do bản thân Lạc Tâm, nếu như tên Hạo Dương kia xảy ra bất trắc gì thì trong lòng hắn sẽ áy náy không thôi, thậm chí còn trở thành tâm ma quấn thân không thể tu luyện sau này.


Tuy là vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng tu luyện thì cũng không thể bỏ qua, vậy nên trong hơn một năm nay Lạc Tâm cũng dần chạm đến cánh cửa của cảnh giới cửu giai sơ kỳ yêu thú.


Lại nói bên trong Vạn Thú Sơn Mạch hỗn độn chi khí đậm đặc hơn gấp trăm ngàn lần so với ở bên ngoài, vì vậy Lạc Tâm ở trong đây liền giống như là cá gặp nước mà không ngừng điên cuồng hấp thu hỗn độn chi khí dồn nén vào trong nội đan cửu sắc ở tại đan điền.


Tuy là hắn có thể cảm nhận rõ luồng hỗn độn chi khí nồng đậm này vốn là tản mát ra từ sâu bên trong khu vực trung tâm của Vạn Thú Sơn Mạch, bất quá bây giờ nhiệm vụ chính của hắn vẫn là tìm người nên chưa thể truy tìm gốc gác của nguồn hỗn độn chi khí này được.


Lại qua nửa năm thời gian, lúc này Hạo Dương đã thành công bước vào cảnh giới Truy Tiên Cảnh trung kỳ, liêm đao trong tay hắn cũng đã nhiều hơn một chút sắc đỏ tươi do được không ít tinh huyết của yêu thú nhuộm đẫm.


Tuy là sát phạt quyết đoán, thế nhưng Hạo Dương dù sao cũng chỉ là giết chết những đầu yêu thú muốn ăn thịt hắn, còn về đám yêu thú bị đánh bại liền vội vã bỏ chạy thì hắn cũng không có đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa bây giờ hắn đã đi vào khu vực cấp bảy, yêu thú cường đại quả thực là nhiều vô số kể.


Hơn nữa, bởi vì bên trong Vạn Thú Sơn Mạch xuất hiện tu giả nhân loại tới lịch luyện, đáng nói là còn giết chết không ít yêu thú cường đại, vậy nên cao tầng yêu thú gần trung tâm của sơn mạch liền giận dữ mà phái ra cả trăm ngàn yêu thú khác đi săn lùng tu giả nhân loại kia khắp nơi.


Về phía Lạc Tâm, vốn là đã có chút cảm ứng về cánh cửa cửu giai sơ kỳ, vậy nên hắn liền tùy tiện đi vào sâu hơn trong Vạn Thú Sơn Mạch, huống chi gần hai năm qua hắn đã ngang dọc trong khắp mấy khu vực từ cấp bốn đến cấp sáu cũng không thể tìm ra Hạo Dương, lý do chỉ có thể là do tên tiểu tử kia đã đi vào sâu hơn, hoặc giả là đã bị yêu thú xé xác.


Nhưng Lạc Tâm lại cho rằng Hạo Dương chính là đã đi sâu vào bên trong Vạn Thú Sơn Mạch, vậy nên hắn mới không thể tìm thấy chút tung tích nào của tên tiểu tử này.


Cũng không biết vì sao, dạo gần đây Lạc Tâm chính là có chút cảm thấy không yên, thậm chí trong lúc nướng thịt còn để cho thịt bị cháy xém gần hết, cuối cùng chỉ còn cách hái trái cây dại để ăn mà thôi.


Gần mười ngày sau, trong một khe núi sâu của khu vực sâm lâm cấp bảy, Hạo Dương lúc này trên người đang tràn đầy thương tích mà đánh nhau với đám đông hơn trăm yêu thú.


Nhìn thiếu niên tu giả trước mắt trên người đã sớm mang đầy thương tích, y phục màu xanh nhạt cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, một đầu yêu thú to lớn kỳ dị liền cất cao giọng ồm ồm nói.


- Ha ha.
Tiểu tử nhân loại kia, ngươi vốn không nên đi vào lãnh địa của yêu thú bọn ta.
Lần này nếu có chết thì cũng đừng oán trách yêu thú bọn ta độc ác, chuẩn bị nạp mạng đi.


Yêu thú kia vừa dứt lời thì lập tức lại có hàng trăm đầu yêu thú khác xông tới, tuy Hạo Dương đã là thân mang trọng thương, nhưng mỗi lần hắc mộc liêm đao trong tay hắn vung lên thì cũng có không ít đầu yêu thú bị chém thành hai nửa.


"Grào grào"


Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, thiếu niên trong tay cầm liêm đao vẫn không ngừng chém xuống, cả một mảnh không gian nháy mắt nhuộm đầy máu tươi, sát khí ngưng tụ thấu tận trời xanh.


Bên kia Hạo Dương đang liều mạng cùng đám yêu thú quyết chiến, bên này Lạc Tâm cũng có được một chút cảm nhận.


Ngước mắt lên nhìn luồng hung sát khí đang ngưng tụ thành hắc vân trên cao, Lạc Tâm trong lòng thoáng động liền đạp không mà chạy tới.


Tuy là không rõ đến cùng có phải sẽ xuất hiện thân ảnh mà hắn cần tìm ở đó hay không, nhưng nhìn luồng hung sát khí này chắc hẳn là do tu giả tạo nên, vì vậy Lạc Tâm cũng không nghĩ nhiều nữa liền vội vã đuổi tới.


Bởi vì đã mang trọng thương, lại gặp phải tình cảnh bị cả hàng trăm đầu yêu thú vây quanh, cho dù có là tu giả Luân Hồi Cảnh cũng khó lòng mà trong một lúc có thể thoát ra, huống chi Hạo Dương tu vi mới chỉ dừng lại ở cảnh giới Truy Tiên Cảnh trung kỳ, muốn toàn thân trở ra là điều không thể.


"Xoẹt"


Sau lưng bị cào một cái khiến cho máu tươi nóng hổi bắn ra, Hạo Dương hai tay siết chặt mộc liêm dùng ánh mắt ngập tràn huyết quang nhìn chằm chằm đầu yêu thú vừa mới đánh lén khi nãy.


Trông thấy hắn đã là nỏ mạnh hết đà, đầu yêu thú kỳ dị vừa lên tiếng khi nãy liền chuyển động thân thể to lớn cười khàn nói.


- Khà khà.
Đã lâu rồi cũng chưa được ăn thịt tu giả, không biết thịt của tên tiểu tử nhà ngươi có ngon hơn những kẻ mà ta đã từng ăn không?


Nhìn đầu yêu thú kỳ dị có phần giống với một con gấu lớn thân cao trên hai trượng, giữa đầu còn có một cái sừng dài đen nhánh mọc ngược, hơn nữa tu vi của nó cũng đã là thất giai trung kỳ yêu thú, biết là bản thân tuy có Tiên bảo hộ thân nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì vẫn không thể có cách nào có thể lay chuyển.


Vì vậy chỉ thấy Hạo Dương chật vật đứng thẳng người, trên thân bích lục sắc hỏa diễm không ngừng bốc cháy, ngay cả Hắc Mộc Yêu Liêm cũng tỏa ra khí tức yêu dị vô cùng, siết chặt yêu liêm, hắn lạnh lùng đáp.


- Có ngon hay không thì cũng không tới lượt ngươi nhận xét.
Muốn chết thì cứ tới đây đi, đừng có phí lời.


Thấy thiếu niên trước mắt vung lên liêm đao chém tới, lại cảm nhận rõ sự nguy hiểm đến từ cây hắc mộc liêm đao cùng ngọn lửa màu xanh lục kia, đầu yêu thú này vốn gọi là Hám Địa Long Hùng liền vung lên cự chưởng hướng thân ảnh đang lao tới nặng nề vỗ một cái.


"Ầm ầm ầm"


Thanh âm nổ lớn vang lên, một đạo thân ảnh màu lục sắc bị lực lượng cường đại đánh văng ra xa đụng gãy mấy gốc cây lớn mới có thể miễn cưỡng dừng lại được.


"Khụ khụ"


Cúi người nôn ra từng ngụm máu lớn, Hạo Dương nắm chặt yêu liêm trừng đôi mắt đã có chút mờ mịt liếc nhìn cự chưởng đã bị chém mở thành một đạo vết thương lớn của đầu Hám Địa Long Hùng mà nhếch môi cười lạnh một cái.


Bị

Bình Luận (0)
Comment