Xuyên Không Gặp Chuyện Tu Tiên

Chương 4

Không biết đã trải qua bao lâu, rút cuộc đến khi Lý Phi Vũ từ trong bóng tối vô tận mà tỉnh lại thì đã là rất nhiều ngày sau đó rồi.


Mở ra mí mắt có chút nặng nề, cảm nhận một luồng ánh sáng nhè nhẹ cùng cơn gió lạnh buốt xông tới khiến cho đôi mắt có chút đau xót. Lý Phi Vũ theo phản xạ mà nhắm lại hai mắt rồi một lúc sau đó mới chậm rãi mở ra đánh giá xung quanh một chút, bất quá ngoại trừ một mình hắn ra thì bên trong thạch động không hề có thêm bóng dáng của một ai khác.


Hít sâu vài hơi cố bình ổn tâm tình, Lý Phi Vũ gắng mở lớn hai mắt nhìn lại nơi hắn đang nằm một lần nữa.


Dưới đôi mắt đang còn có chút mông lung, Lý Phi Vũ chỉ thấy hiện tại bản thân đang ở trong một thạch động nhỏ hẹp, tuy nói là nhỏ nhưng nơi này vẫn có thể chứa đến hơn mười mấy người mà không hề cảm thấy thấy chật chội hay bí bách.


Lúc này, trước mặt Lý Phi Vũ không xa còn có một đống lửa lớn đang bốc cháy tỏa ra nhiệt độ tương đối cao, ánh sáng phát ra từ đống lửa bập bùng khiến cho hắn có thể nhìn rõ hơn cảnh sắc xung quanh một chút, cũng là đem đến cho hắn thứ cảm giác ấm áp dễ chịu.


Liếc nhìn đống lửa lớn cùng tấm chăn bằng lông thú phủ trên người, bên dưới thân còn có một tầng thảm lông dày cộm ngăn cách với nền đá lạnh cứng, Lý Phi Vũ chợt cảm thấy có chút nóng liền muốn vươn tay kéo tấm chăn lông xuống.


Thế nhưng thân thể vô lực lại khiến cho hắn không thể thực hiện được, sau đó dưới cái nóng ấm ngày càng tăng cao, chỉ thấy Lý Phi Vũ khó khăn trở mình một cái muốn chống tay đứng lên khỏi cái đệm bằng lông thú dày cộm ấm áp phía dưới.


"A..."


"Bịch"


Cơn đau mãnh liệt từ hai cánh tay cùng toàn thân truyền đến đột ngột khiến cho Lý Phi Vũ vốn còn đang mê man bất chợt nhịn không được mà cắn răng khẽ kêu lên, sau đó cả người hắn liền mềm nhũn mà nặng nề ngã trở lại xuống tấm đệm lông thú phía dưới.


Nghe được tiếng kêu cùng thanh âm ngã xuống của người phía trong thạch động, Tuyết Như Hoa vốn còn đang ngồi tu luyện ở bên ngoài chợt dừng lại, sau đó nàng liền hướng chiếc nồi đá đang được đun sôi bên cạnh múc một chén canh đầy thịt tỏa khói thơm nghi ngút rồi bước vào thạch động.


- Ngươi đã tỉnh?


Vốn còn đang há miệng thở dốc vì đau đớn, bất giác nghe được tiếng nói trong trẻo bên cạnh, Lý Phi Vũ có phần giật mình nhìn qua. Chỉ thấy đứng cạnh đống lửa là một nữ nhân thân mặc y phục màu lam nhạt, ngũ quan xinh đẹp tinh tế, bất quá nàng ta lại là một đầu tóc bạc khiến cho người đối diện cảm thấy có chút gì đó yêu dị.


Nhìn Lý Phi Vũ đang đánh giá bản thân, Tuyết Như Hoa cũng không buồn để tâm liền tiến đến bên cạnh chỗ hắn nằm, sau đó nhẹ nhàng nâng hắn dậy để lưng hắn tựa vào thạch tường, tiếp đến liền nghe nàng trầm giọng nói:


- Phi Vũ.
Thực sự ta phải một lần nữa nói lời cảm tạ ngươi.
Ngươi vì cứu ta mà chịu đựng nỗi đau đớn tróc da xé thịt, nỗi đau ấy ngay cả ta có lẽ cũng không nguyện ý tiếp nhận.
Ngươi yên tâm, những gì đã hứa với ngươi ta sẽ không rút lại, chờ ngươi hồi phục thể lực chúng ta liền đi tìm linh dược trợ giúp ngươi hoàn toàn chữa khỏi hai tay.


Nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, Lý Phi Vũ nhanh chóng đem ký ức sắp xếp lại một lượt, cảnh tượng ở trong thạch phòng cùng vị nữ nhân tóc bạc bị xích trên tường đá trước khi hắn ngất đi lập tức ùa tới xô vào đại não, sau đó Lý Phi Vũ chợt như bừng tỉnh đại ngộ mà kinh ngạc khẽ hô lên:


- Là... Là ngươi...
Ngươi đã thoát ra rồi?
Còn có, đây là nơi nào a, chúng ta thực sự đã ra ngoài rồi sao?


Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của nam hài, Tuyết Như Hoa khẽ mỉm cười múc một muỗng canh thịt đưa đến trước mặt hắn nhẹ gật đầu đáp:


- Đúng là chúng ta đã ra ngoài.
Hơn nữa còn là cách xa Cửu Hàn Cung đến cả ngàn dặm, cũng không còn phải lo lắng bị người ta đuổi đến nữa.


Bị cơn đói hành hạ đã lâu, Lý Phi Vũ chậm rãi đem canh thịt vốn không biết được hầm kỹ từ khi nào nuốt xuống. Mùi vị của thịt mềm mịn thơm ngát lan tỏa đầy trong khoang miệng khiến cho người ta cả thấy khoan khoái, nước dùng cũng bởi vì được ninh hầm từ lâu mà có được vị ngọt thanh không hề gây cảm giác béo ngán.


Nhìn nam hài vì đói mà nhanh chóng ăn hết một chén canh không hề hỏi thêm điều gì nữa, Tuyết Như Hoa chợt có cảm giác trong lòng chùng xuống, có lẽ ngay đến cả bản thân nàng cũng không biết, đó chính là cái cảm giác thương xót mà nhiều năm qua nàng chưa hề được cảm nhận lại.


Là cung chủ của một đại tông phái, hơn nữa còn là tông phái phụ thuộc nhị phẩm tông môn Thiên Tuyết Tiên Cung tại đại thế giới Vân Mộng, vì vậy ngoài việc luôn phải giữ dáng vẻ lạnh lùng nghiêm trang ra thì tu vi của nàng cũng chính là thứ khiến cho bản thân nàng có cảm giác ở trên đỉnh cao mà kẻ khác hằng mong ước.


Lại nói, lấy thân phận của nàng thì việc nhận về đầy đủ lễ bái của người khác cũng là điều hiển nhiên, bởi vậy mà những thứ lễ tiết rườm rà đó dần dần hệt như một cái vỏ bọc đem nàng cách ly với thế giới nhân sinh bên ngoài.


Chờ Lý Phi Vũ ăn xong chén canh thứ ba rồi khẽ nấc cụt một cái, lúc này Tuyết Như Hoa mới quyết định đem quá trình thoát ra khỏi tuyệt động sâu trăm trượng kia sơ lược nói lại một lần.


Ngồi yên lặng nghe nữ nhân trước mắt kể lại mọi chuyện, Lý Phi Vũ bấy giờ mới cảm nhận rõ bản thân hắn là may mắn đến nhường nào khi tu vi mới chỉ đạt đến Luyện Khí Cảnh trung kỳ mà rơi vào tuyệt động kia.


Nơi đó theo lời Tuyết Như Hoa nói thì là một địa phương cực kỳ âm độc, ngoài có rất nhiều yêu thú cùng trùng độc ra thì trong ngoài đều là cấm chế cùng kết giới vô cùng lợi hại.


Bất quá vì người thiết lập kết giới vốn cho rằng chỉ có tu tiên giả cấp bậc cao mới có thể phát hiện rồi cứu được người bị nhốt trong đó. Vậy nên những kết giới kia đa số đều là mang tính loại trừ linh lực rất cao, hơn nữa vì là để tránh có người sinh nghi nên tuyệt động này đối với tu tiên giả có tu vi thấp lại không hề tiến hành công kích hay bài xích.


Những yêu thú trong đó đa phần cũng là những yêu thú có cấp bậc cao, bao gồm cả những yêu thú được nuôi nhốt để thả vào với mục đích canh giữ, cho nên đối với nột vài tu tiên giả có linh lực yếu kém như Lý Phi Vũ thì quả thật là không đáng để cho chúng nhét kẽ răng, bởi vậy đám yêu thú này cũng lười xuất hiện.


Bởi vì mục tiêu của người thiết lập tuyệt động này chỉ đơn giản là giam giữ người, cho nên người ngoài tuy không phải là rất dễ đi vào, nhưng bên trong vốn còn thiết lập lối ra cho tu giả cấp thấp chẳng may rơi xuống.


Hơn nữa, cũng bởi lối ra nằm gần cuối con đường dài đến cả dặm, vậy nên khi gặp lối ra tu tiên giả tu vi thấp ai lại chẳng muốn nhanh chóng theo đó mà thoát đi, cũng bởi vì lý do đó nên cho dù thời gian dài trôi qua vẫn không có một ai tìm ra bí mật trong tuyệt động.


Lại nói, người thiết lập thạch điện kia hẳn là tu vi phải rất cao, nếu không sẽ không thể nào đem truyền tống trận khắc trên đôi mắt của bức phù điêu hình chim hạc được, thêm vào việc bên trong không gian được truyền tống còn là một địa huyệt có đủ hai loại thủy độc mang đặc tính trái ngược nhau, rất phù hợp để tra tấn một người.


Vì lẽ đó mà khi Lý Phi Vũ dùng tay không hứng độc thủy tưới lên xích sắt mới phải chịu đựng nỗi thống khổ do băng hỏa hai loại thủy độc tàn phá bàn tay, đem da thịt trên đó hủy đi toàn bộ, nỗi đau đó sợ rằng bất kỳ ai cũng không nguyện ý tiếp nhận.


Có lẽ, đám người nhốt nữ nhân xinh đẹp kia ỷ lại vào việc huyệt đạo trên thân thể nàng ta bị phong bế bởi gần một trăm cây đinh dài do Thiết Huyết Dương Chi khiến cho linh lực không thể vận dụng.


Cộng với việc có hai loại độc thủy không ngừng ăn mòn linh lực khiến nàng ta chịu đủ loại đau đớn mà không tự mình thoát ra được, vậy nên đám người đó cũng chỉ là dùng kết giới giam giữ chứ không hề để lại người trông coi.


Chỉ là, có một điều mà Lý Phi Vũ không hề biết, tuyệt động này vốn do vài tên tu giả có tu vi Ngưng Hỏa Cảnh trung kỳ canh giữ. Tuy nhiên vì đại sự trong tông môn có việc cần, nên trong mấy năm gần đây đâm người kia đều thường xuyên không thấy xuất hiện, từ từ cũng thành lệ mà hoàn toàn rời đi tuyệt động u ám.


Vậy nên đến khi Lý Phi Vũ chẳng may rơi xuống, ngoại trừ bị một đám lớn xương cốt cùng thi thể dọa sợ, còn có đàn trùng to lớn kia tập kích kia ra thì không hề gặp phải tu giả có cảnh giới cao nào trong tuyệt động.


Nhắc về tầng tầng những kết giới trong đó, Tuyết Như Hoa lạnh lùng nói:


- Ta vốn là cung chủ đời thứ ba mươi sáu của Cửu Hàn Cung tên là Tuyết Như Hoa.
Năm xưa vì bị sư muội ta, cũng chính là cung chủ hiện tại của Cửu Hàn Cung - Triệu Phi Yến tính kế hãm hại, khiến cho ta thân mang xiềng xích cùng chịu đủ cảm giác thống khổ khi bị phong ấn tại một nơi âm độc như tuyệt động này.
Vốn với tu vi của ta cũng không dễ bị nàng ta lừa gạt như vậy, bất quá...
Ngay đến cả nam nhân mà ta yêu thương cũng vì tham hư vinh mà chấp nhận bắt tay cùng với nàng ám toán, khiến ta rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay.
May mắn nhờ có ngươi vô tình lại rơi vào tuyệt động cứu giúp, còn không quản thân thể bị tàn phá trúng độc mà cứu ta, Tuyết Như Hoa ta mới lại có thể ngắm nhìn mặt trời cùng quang cảnh bên ngoài.


Nghe ra sự bi thương trong lời nói của nàng, Lý Phi Vũ chợt tò mò hỏi:


- Vậy ngươi...
Ý ta là... Tiền bối... Người tu vi đến cùng là cảnh giới gì?


Nhìn ra nghi hoặc của Lý Phi Vũ, Tuyết Như Hoa cố đè nén cảm xúc mỉm cười hướng nam hài đáp:


- Ngộ Đạo Cảnh trung kỳ.


Nghe thấy đáp án từ chính miệng Tuyết Như Hoa, Lý Phi Vũ vốn từ khi sống lại tới nay cũng biết không ít chuyện của tu tiên giả chợt kinh hãi kêu lên:


- Ngộ Đạo Cảnh trung kỳ?
Thiên a, là Ngộ Đạo Cảnh thật sao?
Vậy... Vậy chẳng phải là quá mức cường đại rồi sao?


Mỉm cười đầy chua chát, Tuyết Như Hoa nhìn ánh mắt hâm mộ cùng kinh hãi của Lý Phi Vũ lắc lắc đầu đáp:


- Không có như ngươi nghĩ đâu.
Với tu vi trước đây của ta tuy có thể được liệt vào dạng đứng đầu tại tiểu thế giới Thiên Lan, bất quá cũng còn có những tu giả cảnh giới cao hơn ta lựa chọn ẩn mình tu luyện, hoặc giả là trở thành Thái thượng trưởng lão của những đại tông phái khác.
Chưa kể đến tu giả tại đại thế giới mới là những cường giả thực sự.


Nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, Lý Phi Vũ lại hỏi:


- Vậy tu vi hiện tại của người là...


Chậm rãi từ trên tấm đệm lông thú mà Lý Phi Vũ đang ngồi đứng dậy, Tuyết Như Hoa thở dài một chút rồi đáp:


- Haizzz.
Mặc dù kinh mạch toàn thân bị bát thập nhị thanh Thiết Huyết Dương Chi phong bế linh lực, còn chịu cảnh hơn ba mươi năm không ngừng bị băng hỏa hai loại dịch độc ăn mòn, bất quá tu vi ta sau khi cởi bỏ đủ loại phong bế lại có chút tinh tiến.
Có thể do những năm tháng bị giam ở đó, chịu đựng đủ loại thống khổ khiến cho ta may mắn có được chút đột phá.
Tuy không thể chắc chắn bản thân vượt qua đến Ngộ Đạo Cảnh hậu kỳ hay không, nhưng có thể thoát ra ngoài cũng là điều khiến cho ta vui đến không thể nào vui hơn nữa rồi.


Lý Phi Vũ cũng không biết vận hắn thực sự là vận gì nữa, ngang nhiên từ thế giới khác xuyên qua sống lại, phát hiện mình là tu tiên giả có thể tu luyện công pháp, lại vô ý bị bão tuyết ép cho rơi vào kết giới mạnh mẽ, sau đó tưởng chừng như phải chết không thể nghi ngờ lại bị truyền tống tới một không gian khác rồi hi sinh bản thân mình cứu được một nhân vật thuộc tầng lớp đỉnh cao của tiểu thế giới tu tiên này.


Tuyết Như Hoa thấy nam hài im lặng có chút nghi hoặc liền quay lại, sau đó thấy hắn lộ ra thần sắc ưu tư liền mở miệng nói:


- Ngươi là đang suy nghĩ đến chuyện bản thân mình bị thương sao?
Ngươi yên tâm, độc trong cơ thể ngươi nhiễm không quá nghiêm trọng, ta đã dùng linh lực ép nó ra ngoài, bất quá có một điều khiến ta vô cùng kinh ngạc là tại sao trong đan điền của ngươi lại chứa một lượng lớn độc tố như vậy.
Theo ta thấy thì đây không chỉ là hàn nhiệt hai loại kịch độc mà là một loại hỗn độc vô cùng kỳ lạ.
Hơn nữa trong lúc ta giúp ngươi thanh trừ độc tố thì còn phát hiện ra hỗn độc tại đan điền của ngươi không ngừng thôn phệ hai loại kịch độc hàn nhiệt này, ngươi có thể nói với ta là vì sao không?


Nghe Tuyết Như Hoa nói ra hỗn độc trong đan điền của mình, tuy là Lý Phi Vũ đã sớm biết lấy tu vi của nàng ta thì chuyện trong nội thể của hắn có tồn tại một loại hỗn độc sẽ không thể giấu được, bất quá hắn cũng không thể nào đem chuyện được Không Linh Thần Ma tặng công pháp và thượng cổ Thần khí nói cho nàng ta biết được.


Sau khi suy nghĩ một chút chợt nghe hắn lên tiếng đáp:


- Thực ra, trong những ngày qua lại tại Tuyệt Vực vô tình nhặt được một quyển công pháp kỳ lạ viết đầy những phương thức tu luyện độc công.
Ta vốn không quá để tâm, bất quá trong người vẫn luôn tộ tại kịch độc do kẻ hãm hại mà để lại, vì vậy ta liền hiếu kỳ mở ra xem, sau đó nhìn thấy bên trong cuốn trục có ghi rõ phương pháp làm sao tu luyện độc công, còn có lưu lại công pháp luyện ra kịch độc bản mạng, từ đó trừ đi nguy cơ bị độc chết.
Cũng bởi nguyên do này mà ta liền âm thầm học theo tu luyện độc công, đến nay tuy chưa tu thành tầng thứ nhất luyện ra độc thân nhưng kịch độc cũng chưa thể khiến cho ta chết được.


Dừng một chút, nhận thấy Tuyết Như Hoa không có ý định truy hỏi thêm, Lý Phi Vũ chợt quay qua hướng nàng ta hỏi ra nghi vấn:


- Tiền... Tiền bối.
Chúng ta... như thế nào lại thoát ra được a, chẳng phải nơi đó thiếp lập cấm chế cùng kết giới vô cùng lợi hại sao?
Còn có, nơi đây vì sao lại ấm áp như vậy, chúng ta đang ở đâu?


Biết rằng những gì nam hài nói chưa hoàn toàn là sự thật, tuy nhiên đạo lý ai cũng có bí mật riêng thì nàng vẫn hiểu được, vậy nên khi nghe hắn hỏi liền một lúc nhiều vấn đề như vậy, Tuyết Như Hoa cảm thấy có chút bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là đem mọi chuyện từng chút từng chút kể lại cho hắn nghe.


Từ việc nàng cố gắng đẩy nhanh quá trình khôi phục linh lực bản thân, cho đến việc phá vỡ cấm chế cùng kết giới, rồi cuối cùng là việc hai người bọn hắn dốc toàn lực bỏ trốn.


Cũng bởi vì Tuyết Như Hoa biết rõ, sau khi kết giới cùng cấm chế hoàn toàn bị phá sẽ dẫn đến vô vàn nguy hiểm từ đám người của Chút Hàn Cung, vậy nên, mặc kệ linh lực còn chưa khôi phục hoàn toàn cùng thân thể vẫn còn kịch độc chưa thanh trừ hết mà đem toàn bộ linh lực trong cơ thể ép tới cực hạn rồi mang theo Lý Phi Vũ vốn đã bị hủy đi hai tay cố hết sức bỏ chạy.


-------------------------------------


Thế nhưng, bọn hắn cũng không biết rằng, ngay khi Tuyết Như Hoa đem theo Lý Phi Vũ phá vỡ tầng kết giới cuối cùng mà chạy thoát, tại một nơi ở sâu trong mật thất, một nữ tử vận cung trang bạch sắc xinh đẹp cũng nhất thời mở ra đôi mắt phượng sắc lạnh, sau đó nàng nhìn liếc qua viên bảo thạch màu đỏ khảm trên chiếc vòng tay của mình đã bị nứt vỡ thấp giọng giận giữ quát:


- Khốn kiếp.
Kết giới bị phá, ả Tuyết Như Hoa kia chắc hẳn đã thoát ra rồi.
Bất quá, ngươi dù sao cũng từng bị ta giam hãm một lần, linh lực suy giảm không nói, bị độc tố ở âm dương linh tuyền ăn mòn hơn ba mươi năm cũng không nhẹ.
Hơn nữa theo ta thấy thọ mệnh của ngươi sắp tận, kiếp nạn này ngươi còn qua được sao?
Đợi ta đột phá cảnh giới Độ Kiếp Cảnh hậu kỳ tiến vào Ngộ Đạo Cảnh rồi xem ta làm sao đem ngươi nhốt lại đây.


Cảm nhận người trong tuyệt động đã chạy xa khỏi phạm vi cảm ứng của nàng, nữ tử vận cung trang bạch sắc ngoài việc giận dữ mà thở gấp ra thì còn lại không có động tác gì thêm, có lẽ một mặt vì người kia đã bỏ chạy rất xa, mặt khắc lại vì lo sợ để mấy vị Thái thượng trưởng lão đang bế quan nghi ngờ hoặc nhìn ra manh mối gì chuyện người kia còn sống sẽ tạo thành bất lợi lớn cho nàng, nên nữ tử đành chấp nhận tạm thời buông tha không truy đuổi.


Đôi mắt phượng nhắm lại, linh lực màu thâm lam bất ngờ từ trong nội thể của nàng ồ ạt tràn ra, trong phạm vi cả trăm thước đều bị linh khí nồng đậm cùng khí thế bức người càn quét qua một lượt.


Phía bên ngoài mật thất, năm thân ảnh có vẻ già nua mặc một thân hồng y đang đứng thấp giọng nghị luận bất chợt cảm nhận rõ sóng linh lực ba động mạnh mẽ ở bên trong tràn ra, lúc này sắc mặt bọn họ đều có chút ngưng trọng, một người trong số đó nhịn không được liền nhỏ giọng nói:


- Hi vọng cung chủ lần này đột phá Độ Kiếp Cảnh hậu kỳ tiến vào Ngộ Đạo Cảnh thành công.
Như vậy thì đến khi đại hội các tông phái sắp tới diễn ra, Cửu Hàn Cung chúng ta mới không phải bởi vì người đứng đầu tông phái tu vi không bằng người ta mà bị những tông môn khác khi dễ.


Một tên lão giả khác nghe vậy cũng là thở dài nói:


- Aizzz...
Khi xưa, lúc cung chủ đời trước vẫn còn tọa trấn, Cửu Hàn Cung chúng ta uy danh quả thật là không nhỏ a.
Bất quá, bởi vì tiền cung chủ một mực muốn truy cầu cảnh giới tu vi cao hơn mà phải bỏ mình, sau đó lại để sư muội của người là Tả hộ pháp lên làm cung chủ thay thế.
Tuy rằng tu vi của người lúc đó đã là Độ Kiếp Cảnh sơ kỳ,

Bình Luận (0)
Comment