Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 14


Chỉ thấy lúc này, hắn rơi xuống sau lưng y, dùng thanh âm trầm thấp của mình nói một câu, "Ba mươi chiêu là đủ rồi."
Quân Tự Phong cau mày, hai đôi gò má híp lại, đối diện với một đôi hắc mâu giống như đôi mắt của loài ưng, ánh mắt ấy đầy lãnh đạm lại tràn đầy tự tin.

Ánh mắt của Quân Tự Phong cũng run lên, "Đừng cao hứng quá sớm...!ta thua một lần, tuyệt sẽ không thua lần thứ hai!"
Quân Tự Phong đột nhiên cười một tiếng, rồi lại chợt lóe, vô ảnh vô tung.

Chỉ trong chớp mắt, đã qua mười chiêu, Quân Tự Phong quả nhiên cũng không có hoàn thủ...!Nhưng mà Cố Minh Lập cũng không có đánh được hắn, mỗi chưởng phong vỗ đến trên người hắn, Quân Tự Phong đều dễ dàng nhận lấy.

Chưởng phong của Quân Tự Phong có thể nói là không có chút sơ hở nào, dù là có nội lực cao hơn nữa cũng không có biện pháp nào khác.

Bốn mươi chiêu với cao thủ mà nói, thật ra thì cũng không tốn bao nhiêu công phu, thời gian rất nhanh cũng sẽ qua đi.

Khi một phía đánh ra nội lực, một phía lại thu vào nội lực.

Vì vậy song phương cũng chỉ là dùng chiêu thức mà giao đấu.

Vậy mà khi không cần dùng đến nội lực, lúc này cũng không thể nhìn ra được ai hơn ai, bởi vì Quân Tự Phong hoàn toàn không có hoàn thủ, chỉ là đứng đó nhận chiêu mà thôi.

Đột nhiên, bước chân của Quân Tự Phong trở nên bất bình thường.

Chiêu thức của Cố Minh Lập hoàn toàn không có thay đổi, cũng chỉ còn lại mấy chiêu, thế nhưng Quân Tự Phon lại đột nhiên hỗn loạn.

Cố Minh Lập cứ thế đánh đến khoảng chiêu thứ ba mươi lăm, đột nhiên chuyển một quyền, dồn nội lực truyền vào quyền nhắm thẳng đến trước ngực Quân Tự Phong.


Quân Tự Phong đưa hai tay ra trước ngực chống đỡ, chịu một quyền này.

Cũng may nhờ nội lực y thâm hậu, nhưng mà một quyền này cũng khiến cho y bắn ra phía sau mấy chục bước.

Quân Tự Phong buông tay, thu hồi toàn bộ nội lực.

Nhất thời bốn phía bụi bay mù mịt.

Mái tóc dài của Quân Tự Phong trong bộ dạng nữ nhân hơi tung bay, trên mặt cũng xuất hiện một nụ cười, nếu đem so với khung cảnh hoa rơi thì càng đẹp hơn gấp vạn lần, "Cố Minh Lập a, ngươi đúng là không phải đèn cạn dầu, nội lực cũng tăng không có ít đâu."
Cố Minh Lập lại tiếp tục ra chiêu, không có dừng lại tiếp tục tấn công.

Cả hai người lại một lần nữa tiếp xúc giao đấu, sau khi tách ra là vừa đúng bốn mươi chiêu.

Hai người đều đúng lúc mà rơi xuống bên cạnh binh khí của mình.

Quân Tự Phong đột nhiên một tay túm lấy chuôi kiếm, rẹt một tiếng, Yêu Kiếm Muramasa ra khỏi vỏ.

Lại nhìn Quân Tự Phong, chỉ thấy y cũng một tay nắm lấy chuôi kiếm kéo một cái ra bên ngoài...!Hàn quang chợt lóe lên, Thánh Kiếm được mọi người ca tụng Masamune cũng rời khỏi vỏ đao màu trắng thuần.

Tương truyền rằng, Yêu Kiếm Muramasa là thanh kiếm do Muramasa – học trò của nghệ nhân rèn kiếm nổi tiếng Hàn Sơ Dục tạo nên.

Truyền thuyết kể rằng, do Hàn Sơ Dục tâm không chính, cũng bởi không được thầy truyền lại bí quyết kiểm soát nhiệt độ khi nung kiếm nên hắn ta ôm hận trong lòng, liền ăn cắp bí quyết của thầy để tự rèn kiếm cho mình.


Sau khi phát hiện ra sự việc, Hàn Sơ Dục đã tức giận cho một nhát kiếm chặt đứt cổ tay của cậu học trò.

Hàn Sơ Dục bỏ đi mang theo quyết tâm sẽ đánh bại thanh kiếm do người thầy Hàn Sơ Dục rèn.

Do đó tâm địa độc ác của hắn ta đã nhập vào thanh kiếm, từ đó Hàn Sơ Dục đã trở thành một cái tên không tốt đẹp chút nào.

Trái ngược hoàn toàn với Yêu Kiếm Muramasa bị người ta kỳ thị, Thánh Kiếm Masamune lại được người đời ca tụng như thánh vật thượng cổ.

Tương truyền, thời kỳ đầu Masamune được gọi là thiên tài đặc biệt trong giới nghệ nhân rèn kiếm, bởi vì ông cảm thấy tính cách của cậu học trò rất kỳ dị nên ông đã giữ bí quyết nung kiếm nhà nghề mà không truyền cho cậu ta, không ngờ rằng bí quyết của ông lại bị cậu học trò ăn cắp được.

Sau đó ông tức giận chặt đứt cổ tay của cậu ta và đuổi cậu khỏi trường học.

Cậu học trò vì không cam tâm đã thề nguyện sẽ chế tác ra những thanh bảo kiếm vượt khỏi trình độ của thầy.

Bên cạnh đó, người tã còn lưu truyền một truyền thuyết về Thánh Kiếm Masamune, khi Masamune ngâm thanh kiếm vào trong dòng suối thì những chiếc lá khi bơi đến gần thanh kiếm này đều phải tránh xa, vì chúng sợ bị cắt đứt.

Sự sắc bén của thanh Masamune lợi hại đến nỗi ngay cả chiếc lá cũng không dám đến gần.

Hai người vừa mới đem binh khí ra thì đã đánh đến long trời lở đất.

Cố Minh Lập lúc này so với khi đánh giặc trên chiến trường quả thật không khác nhau là mấy, vô cùng dọa người, kiếm của hắn không chỉ mau mà còn ngoan.

Cũng cùng đạo lý như vậy, kiếm của Quân Tự Phong đây cũng theo lẽ đó, nhưng không ngoan độc, ngược lại là nhẹ nhàng uyển chuyển tựa một cánh sen trắng tinh khiết.


Cố Minh Lập đích xác là thua y một thành nội lực, nhưng mà hắn thắng y ở việc sử dụng nhiều chiêu thức kỳ lạ, mà Quân Tự Phong lại tựa hồ bị ảnh hưởng bởi việc chưởng phong của mình bị phá, y bị một phần phản lực làm bị thương, lúc này không cách nào có thể dùng được mười thành nội lực phản công.

Nếu như y không bị nội thương cũng không có như vậy.

Vì vậy, hai người đánh đến lúc này chính là đã ngang tay.

Ngay chính lúc này, đột nhiên Cố Minh Lập biến chiêu, hướng mũi kiếm về phía Quân Tự Phong.

Bởi vì hướng kiếm đâm thẳng tới, nên hắn đã tạo ra một khoảng trống cho Quân Tự Phong...!Y cứ vậy mà một kiếm đâm về phía ngực hắn.

Mọi chuyện cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Chỉ thấy Quân Tự Phon đem Thánh Kiếm đâm vào ngực Cố Minh Lập.

Đồng thời, Yêu Kiếm của Cố Minh Lập đã nhanh chóng quét đến cổ của Quân Tự Phong mà chém xuống.

Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc bằng cái chết của cả hai, nhưng không, Cố Minh Lập một tay nắm lấy Thánh Kiếm của Quân Tự Phong đang đâm tới trước ngực mình, chỉ còn cách một khoảng nhỏ xíu, lòng bàn tay theo đó chảy ra từng dòng máu đỏ tươi.

Tay còn lại cầm Yêu Kiếm dừng ngay trên cổ Quân Tự Phong.

Thắng thua đến đây xem như đã phân định.

Cố Minh Lập nhếch khóe môi nói: "Bây giờ thắng thua đã định, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn thực hiện lời hứa, giao tư liệu điều tra được ra đây."
"Được rồi, ngươi đem kiếm thu lại trước đi!"
Cố Minh Lập theo đó liền thu Yêu Kiếm lại, cũng không sợ Quân Tự Phong thừa cơ hội đâm chết mình.

Hắn đã quen biết y bao nhiêu năm nay, tính cách y tuy hiếu chiến nhưng lại khá đơn thuần, sẽ không bao giờ làm ra hành động bỉ ổi như vậy.


"Tư liệu ngươi cần!" Quân Tự Phong lấy trong ống tay áo ra một xấp giấy chi chít chữ ban nãy đưa cho Cố Minh Lập rồi mới nhìn sắc trời, nói: "Trễ rồi, ta phải trở về Mỹ Ngọc điện, nếu không Tam tiểu thư đó lại nghi ngờ...!ngươi xem, bộ dạng ta sau một trận chiến có bị thay đổi chút nào không? Rơi tóc giả, trôi son phấn hay..."
Nói xong liền bất giác nhìn xuống ngực mình – cũng may là vẫn còn a!
Cố Minh Lập vươn tay giúp y gỡ mấy cánh hoa anh đào vướng trên tóc, sau mới cầm tư liệu điều tra rời đi.

"Khoan đã!" Quân Tự Phong chợt cất giọng gọi.

Cố Minh Lập dừng bước chân, quay lại nhìn y.

Quân Tự Phong chạy đến, dùng một dải lụa trắng giúp hắn băng bó lại vết thương còn đang rỉ máu trên tay.

Không biết có phải là khoảng cách quá gần hay không, hắn có thể nhìn rõ từng tấc da thịt trên gương mặt y, tuy bị son phấn che lấp, nhưng nhìn làn mi cong vuốt kia xem, quả thật rất dễ nhìn.

Lúc này trông y thật nghiêm túc, khi không đối hắn tạc mao, y là người nhu thuận dễ gần, tựa như một hoa hoa công tử biết thưởng thức cái đẹp.

Bộ dáng này của y thật không thích hợp để cầm kiếm chút nào.

Sau khi băng bó xong, Quân Tự Phong còn không quên trả thù hắn bằng cách xiết chặt nút thắt, Cố Minh Lập tuy đau thật nhưng vẫn rất vui vẻ dùng tay không bị thương vỗ nhẹ hai cái vào má của y, "Ta chờ vũ khúc Lạc Thần của ngươi."1
Sau đó liền xoay người rời đi.

Quân Tự Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi a, nhưng làm gì được đây, y đã lỡ hứa mất rồi.

Thật không hiểu sao, cả hai người họ tính cách khác xa đến như vậy lại có thể trở thành bằng hữu của nhau hơn mười lăm năm trời.

"Ðáng ghét! Cố Minh Lập kia, ngươi nhớ lấy cho ta! Thù này không báo, lão tử ta thề không mang họ Quân!"
Hết chương 14..

Bình Luận (0)
Comment