Theo ánh sáng mơ hồ, Diệp Dương
tìm được một thôn trang ở chân núi.
Diệp Dương thấy rõ, toàn bộ
thôn này tuy sạch sẽ khang trang nhưng lại không có kiến trúc của hiện đại,
trong lòng nghĩ tám phần bản thân đã xuyên không. Nhưng mà may mắn là hình như
anh đến một niên đại hòa bình.
Chọn gian nhà lớn nhất muốn ở
nhờ, a, quả nhiên là nhà trưởng thôn.
Ngụy trang thành hậu nhân của
một gia tộc bí mật bị lạc đường, bắt đầu lời nói khách sáo, lời nói khách sáo,
lời nói khách sáo.
Không biết là cổ nhân dễ bị lửa
hay do người hiện đại quá giảo hoạt, sau hai mươi phút đã biết một chút về bối
cảnh lịch sử của niên đại này, trưởng thôn cũng nhiệt tình mời, thế là đã giải
quyết được vấn đề đầu tiên là chỗ ở.
Đại Đường thịnh thế… Cuộc sống
an khang, gia đình sung túc. Mặt khác thôn dân đơn thuần chất phác, dù không
đến mức đêm khuya không cần đóng cửa, nhưng trộm gà chó cũng không có. Khó
trách lại nhiệt tình thu lưu một tên mặc quần áo lố lăng xuất hiện lần đầu tiên
vào nửa đêm.
Nếu
là ở loạn thế… Người kia nhất định ăn thịt người hiện đại… Diệp Dương yên lặng
rùng mình, bản thân anh sẽ không bị nấu chứ?
Diệp
Dương lấy cớ đi nhà vệ sinh chuồn êm ra gọi điện thoại cho Tinh Y, sau đó lại
cùng trưởng thôn tán gẫu, lão già này đáng yêu đến mức chỉ thiếu chút nữa nói
luôn cả nơi giấu tiền ra.
Không
nghĩ tới bản thân còn có cơ hội thử một cảm giác ở nhà vệ sinh cổ đại, trong
lòng yên lặng ói ra chút rầu rĩ.
Sau
khi nhờ Tinh Y tra xét tư liệu lịch sử rõ ràng, anh liền về nằm trên chiếc
giường gỗ ở phòng khách. Diệp Dương trợn mắt cả đêm cũng không thể đi vào giấc
ngủ.
Anh
không thuộc về nơi này… Tất cả giống như một giấc mộng, có phải khi tỉnh dậy,
bản thân vẫn nằm trên cái chiếu kia? Tinh Y lại như con mèo nhỏ cuộn mình trong
lòng a, làm nũng nói: “Ông xã, em buồn ngủ quá, anh đi làm điểm tâm được
không?"