Xuyên Không Làm Huyện Lệnh Hoàng Gia

Chương 12


“Vậy là, cái tên nghịch tử này mỗi ngày ngoại trừ tìm niềm vui cho bản thân ra thì không làm một chút chính sự nào cả?”
Cảnh Đế nghe được lời này, tĩnh mạch co giật dữ dội, ông ước gì có thể nhặt quả bầu ném thẳng vào đầu của tên nghịch tử này.
Lý Nham Tùng nói: “Không hẳn, hai ngày nay ta đến quân doanh, ta nói sẽ kiểm tra kỷ luật quân đội và huấn luyện binh lính.”
“Bên cạnh đó...!Không có gì..."
“Được lắm! Được lắm! Tên nghịch tử đó hiện giờ ở đâu!” Cảnh Đế lúc này cực kỳ nổi giận!
Vốn dĩ việc đầu tiên ông làm khi trở về cung điện là kiểm tra động tĩnh của thái tử.
Kết quả là, những tấu chương tích lũy mấy ngày qua toàn bộ đều được đưa đến ngự thư phòng một cách nguyên vẹn!
Tâm trạng u ám của Cảnh Đế bị cơn tức giận làm tan đi rất nhiều, cho nên ông vẫn có thể kìm nén cơn tức giận của mình.
Nhưng sau khi nghe được lời phàn nàn của ba vị trưởng lão, ông hoàn toàn không thể kìm được cơn tức giận nữa.
“Ta nghĩ có lẽ ngài ấy đã đem Đông Cung xây thành vườn nuôi beo cọp!” Trương Đông Tương không thể nhịn nổi nữa, thất hồn lạc phách nói.

Ước gì Cảnh Đế có thể nhanh chóng tiến hành huấn luyện thái tử.
Ngài ấy vui chơi không giống con người tí nào...
“Được rồi, các ái khanh, các khanh đã vất vả rồi.

Các khanh quay về trước đi.”
“Nếu như các khanh còn có cái gì muốn nói, ngày mai chúng ta lại nói.

Quách khanh, cùng trãm bãi giá đến Đông Cung!”
Đông Cung, vườn beo cọp.
Ở giữa vườn beo cọp là một con mãnh hổ đang săn bắt hai con ngựa già.
Thái tử ngồi trên ghế, quan sát với vẻ thích thú.
Lưu Kim đứng ở sau lưng thái tử Lý Nguyên Chiếu, mặt ủ mày ê.
Vốn dĩ, thái tử giám sát đất nước là chuyện tốt, đây chính là cơ hội để điện hạ chứng minh bản thân.
Không ngờ việc đầu tiên mà thái tử làm là xây cho mình một vườn beo cọp, sau đó lại bỏ bê công việc mấy ngày.
Với tư cách là một hoạn quan thân cận của ngài ấy, ta cũng không thể thoát khỏi việc bị chỉ trích!
Nhưng vị chủ nhân trước mặt này tính tình từ nhỏ quá mức thẳng thắn! Ngài ấy không có hứng thú với công việc triều chính, nhưng lại rất quan tâm đ ến những thứ lộn xộn như việc thú dữ chiến đấu với nhau.
Dù biết bản thân không nên miệng tiện! Nhưng theo lời của thái tử thì loại beo cọp như vậy chơi vui cực kỳ.
Bệ hạ mà biết thì, có lẽ việc đầu tiên ngài làm chính là đem lớp da của hẳn ta lột s@ch sẽ sau đó mới hỏi tội!
Lưu Kim càng nghĩ càng hoảng sợ, säc mặt dần dần tái nhợt.

Cảnh mãnh hổ săn ngựa phía dưới sắp kết thúc, một con ngựa bị cần chết, con còn lại bị răng nanh moi ruột.
Con hổ đang xé nát nội tạng của con ngựa một cách thích thú.
Lý Nguyên Chiếu có chút không có hứng thú: “Lưu khanh, †a xem Lưu khanh có vẻ cảm thấy nhàm chán nhỉ!”
“Nếu không thì tìm thêm một con hổ khác.

Sẽ thú vị hơn nếu nhìn hai con hổ đánh nhau”
Lưu Kim lau mồ hôi lạnh: “Điện hạ đã mấy ngày không thượng triều, mỗi ngày triều thần ở vườn beo cọp đều có ý kiến, đến khi bệ hạ trở về e là sẽ khó giải thích.”
Lý Nguyên Chiếu cũng không để ý: “Bọn hắn có ý kiến thì lại làm sao chứi”
“Thiên hạ thái bình rồi, còn cần phải làm gì nữa đâu? Chỉ cần vài vị sư phó trong nội các xử lý là đã đủ rồi!”
“Đáng tiếc, ta sinh ra muộn mấy năm!”
“Nếu không thì bây giờ là thời điểm tốt để ra chiến trường! Ài ~"
Nói xong, Lý Nguyên Chiếu thở dài, vẻ mặt có chút chán nản.
Lưu Kim đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Cảnh Đế đang đi về phía này, cả người hắn ta run lẩy bẩy!

Sau đó hẳn ta lặng lẽ lùi đến bên tường.

Lý Nguyên Chiếu tiếp tục rầu rĩ nói: “Điều mà một đấng nam nhi nên làm chẳng lẽ là xử lý sự vụ trên giấy sao? Người như ta nên chiến đấu trên chiến trường mới đúng!”
“Ta không muốn làm thái tử, ta muốn trở thành đại tướng quân!”
"Đáng tiếc phụ hoàng đã chiếm trước tiên cơ xây dựng công tích của ta mất rồi! Thật là đáng ghét!”
“Tại sao phụ thân thân sinh của ta lại là hoàng đế cơ chứ~”
Nói xong, một giọt nước mắt từ khóe mắt Lý Nguyên Chiếu chảy xuống, hắn cảm thấy bản thân có nhiều tài năng nhưng vẫn chưa phát huy được.

Lưu Kim nhìn Cảnh Đế đứng ở phía sau thái tử, hắn ta cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung tới nơi rồi..

Bình Luận (0)
Comment