Xuyên Không May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 53


Ly Định sáu tuổi hài đồng liền đưa tay lên cao, liền nói: "Mẫu thân ta, đã trả đủ quan tiền cho thúc thúc."
Ly Định sáu tuổi hài đồng muốn được mẫu thân khen ngợi, liền dơ cao tay.
Nữ nhân trung niên, thấy vậy liền ngầm hiểu ra ôm lấy Ly Định nói: "Hài tử ngoan."
Qua năm sau, vẫn là một tiểu hài tử đi đến bên cạnh chủ quầy nói: "Tiểu tử, lần này ngươi mua bao nhiêu đèn hoa đăng?"
Ly Định liền ủ rũ nói: "Chủ quầy, ta mua một đèn hoa đăng." Chủ quầy liền nghi ngờ nhìn hắn nói:
"Tiểu tử, ngươi bị sao? Rốt cuộc lại ủ rũ như vậy?" người trung niên nghi ngờ hỏi?
Ly Định liền nước mắt rơi xuống nói: "Mẫu thân ta, người đi rồi." nghe đến đây chủ quầy đều đơ người.
Ly phu nhân, vậy mà đã vẫn lạc.

Truyện này không thể nào hắn lắc lắc đầu thầm nghĩ nói: "Phu nhân cảnh giới Nguyên Anh cảnh sao có thể mất mạng dễ như vậy được."
Hắn từng là thuộc hạ dưới chướng của Phu nhân, nhưng vì tuổi tác đã cao nên xin rời khỏi làm ăn như một phàm nhân.
Bao Tử liền từ từ bước đến bên cạnh Ly Định nói: "Mẫu thân ngươi tại sao lại mất?"
Ly Định nước mắt vẫn cứ rưng rưng nói: "Mẫu thân ta, vì cứu cha ta mà hi sinh bản thân mình Ô Ô."
Tuy Ly Định không biết có chính xác không, nhưng gia gia đã nói như vậy hắn bắt buộc phải tin.
Tuổi còn nhỏ đã cặp phải bi thương như vậy, Bao Tử liền cúi người xoa xoa đầu Ly Định nói.

"Là nam nhi không được khóc, ngươi phải mạnh lên.

Khôn còn phải thấy cảnh người thân mất đi trước mắt bản thân mình."
"Ngươi hãy nhớ lấy." Ly Định được Bao Tử xoa xoa đầu, hắn gật đầu.

Dùng tay lau nước mắt nhưng vẫn không ngừng rơi.
Bao Tử cũng dần dần biết được, nhờ vào câu nói của Ly Định, hắn chỉ biết cầu nguyện cho Ly phu nhân.
"Ly phu nhân, người không thể chết a." đang trong phủ Ly gia lúc này.

Trên giường một thiếu nữ tóc bạc trắng già nua.
Cánh tay không không có một ít da thịt, gầy trơ xương a.

Đưa tay lên chạm vào má của Ly gia, gia chủ bấy giờ.
Hắn liền không ngừng nói: "Phu nhân, sao ngươi lại làm điều dại dột như vậy, ta không cần nàng hỗ trợ cũng có thế đột phá Nguyên Anh cảnh."
Thiếu nữ tóc bạc trắng, thân hình gầy gò liền nói: "Viền này, không có liên quan đến người."
"Ta đã, dùng tuổi thọ của chính bản thân ta giúp Phu Quân đột phá cũng là niềm vinh hạnh của ta."
Dần dần từ vẻ mặt thiếu nữ, nàng lại quay lại vẻ mặt trung niên rồi dần dần hóa già đi.
Ly Định, cùng lão ba hắn đã cho nàng sử dụng Hồi Tâm Đan có thể khôi phục lại tu vi cùng với tuổi thọ, còn có thể trẻ trung lại như xưa.
Nhưng bây giờ tại sao không có tắc dụng, Ly gia, gia chủ bấy giờ hắn nghi hoặc, nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương nhất vậy mà từ từ mất đi.
Lão ba hắn, cũng đã truyền thụ linh khí cho nàng nhưng kết quả vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Trung niên nữ nhân, sắc mặt đã lão hóa mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trung niên nữ nhân liền nói.
"Phu Quân, ta đi trước ngươi một bước rồi." dứt lời cánh tai trái đang lau nước mắt của Ly gia, gia chủ năm ấy.
Liền từ từ rơi xuống, làm Ly gia, gia chủ năm ấy hắn cầm lấy tay nữ nhân già nua nói: "Phượng Vũ, ta xin lỗi nàng vì đã không thể bảo vệ được nàng, nhưng ở đây không phải là bảo vệ."
"Mà là ta quá yếu Ô Ô." đây là sự việc không ai, không lường trước được.
Ly gia, gia chủ năm ấy đã chuẩn bị đầy đủ tài nguyên để trùng kích Nguyên Anh, nhưng mà độ kiếp thất bại.
Phượng Vũ, nàng biết khi trùng kích Nguyên Anh thất bại, sẽ dẫn đến hậu quả tu vi tụt dốc.
Nên nàng đã dùng bí pháp, giúp hắn đột phá Nguyên Anh cảnh giới.


Nhưng lúc trùng kiếp thành công.
Nàng đã, nằm ngục xuống mà dần dần già đi, Ly gia gia chủ năm ấy hắn phát hiện ra và chạy tới ôm nàng thật chặt nói.
"Sao nàng lại làm như vậy." giọng nói yếu ớt của trung niên nữ nhân liền nói: "Ta giúp Phu Quân đột phá coi như là cả đời tân huyết của ta."
"Ta từ lúc trùng kiếp thành công đến nay, vẫn không có thể nâng cao cảnh giới, vẫn mãi nằm ở Cảnh giới Nguyên Anh cảnh nhất giai."
"Ta biết chắc chắn, công pháp ta đang tu luyện không thể trùng kích cảnh giới, nên giúp chàng giúp cho Ly gia."
"Vẫn có thể mãi trường tồn." dứt lời nàng liền ngất đi, Ly gia gia chủ năm ấy liền ôm nàng chạy vào trong phòng.
Truyền linh khí cho nàng, liền nói: "Người đâu, giúp ta đi gọi lão tổ đến đây."
Hắn chỉ biết rằng, bây giờ chỉ có lão ba mới có thể giúp được hắn, một tên quản gia liền chạy tới.
Hắn gấp gáp chạy đến, nghe được lời Ly gia, gia chủ liền gật đầu nói: "Vậy được a."
Dứt lời hắn chạy ra xa, đến một phủ trọ liền gõ của nói: "Lão tổ, có việc gấp Ly Phu nhân gặp truyện."
Vừa nghe đến đấy, lão tổ tức cha của Ly gia gia chủ năm đấy liền bay ra khỏi phủ tiến đến phòng của Phượng Vũ.
Hắn không gõ của mà đạp thẳng vào làm của gãy, liền chạy tới nói: "Ly Càng, rốt cuộc truyện này là sao?"
Thấy lão cha đến, Ly Càng liền vui mừng nói: "Lão cha cứu Phượng Vũ nàng ấy vì giúp ta."
Nghe toàn bộ câu truyện, lão cha Ly Càng liền gật đầu nói: "Ta có Hồi Tâm Đan đưa cho nàng."
Dứt lời hắn mang ra một viên Hồi Tâm Đan lục phẩm đan dược, cho Ly Càng.
Hắn liền cầm lấy, đưa vào trong miệng Phượng Vũ, nàng không thể tiếp nhận nó.
Ly Càng chỉ có quyết định, kêu người đem nước tới đây, một nô tì liền tiến tới rót cho hắn một cốc nước.
Ly Càng liền lần nữa, đưa đan dược vào trong miệng Phượng Vũ rồi lần nữa từ từ uống nước.
Hắn hôn lấy Phượng Vũ rồi mới đẩy nước từ trong miệng hắn, truyền qua cho Phượng Vũ.
Rốt cốt Phượng Vũ nàng cũng nuốt viên đan dược, Ly Càng lão cha liền dứt khoát nói: "Ngươi Tránh ra để ta truyền linh khí."

Ly Càng gật đầu, cảnh giới hắn không bằng lão cha nên liền nhường chỗ ngồi cho lão cha.
Lão cha hắn từ từ vận chuyển linh khí, truyền vào thể nội của Phượng Vũ, sau hồi lau Phượng Vũ cũng dần dần tỉnh lại.
Ly Càng lão cha cũng không thể tiếp tục truyền linh khí, mà chỉ có thể đứng dậy nhìn xem Phượng Vũ có chuyển biến tốt hơn không.
Hắn cũng không thể cùng Ly Càng truyền linh khí cho Phượng Vũ, như vậy nàng ấy sẽ chết a.
Phượng Vũ được Ly Càng đưa nàng nằm xuống, liền có cảnh như trên.
Nhìn trước mắt, nữ nhân mình yêu thương nhất ra đi trước mắt bản thân hắn, làm hắn cực kỳ đau khổ.
Liền muốn sinh ra tâm ma, Ly Càng lão cha thấy vậy liền dùng linh khí bao trùm lấy Ly Càng nói: "Người đã chết không thể sống lại ngươi cứ bình tĩnh."
Ly Càng liền biểu lộ gật đầu, lau nước mắt trên mặt hắn từ tốn nói: "Mang cho ta một chén rượu."
Nô tì bên cạnh liền gật đầu, bước tới bên cạnh bàn lấy ra một ly rượu, đổ thêm rượu vào đó.
Bởi vì trong phòng, đã có rượu cùng ly sắn nên dễ dàng có được.
Nô tì liền chạy tới đưa đến cho Ly Càng, Ly Càng liền gật đầu cầm trên tay ly rượu miệng lẩm bẩm nói.
"Phượng Vũ, hôm nay ta uống chén rượu này coi như ta tiễn biệt nàng." dứt lời hắn uống chén rượu.
Nô tì thấy vậy liền cúi người nhận lấy ly rượu, Ly Càng hắn vẫn không ngừng khóc.
Ly Càng lão cha bên cạnh, cũng chỉ biết lắc đầu hắn cũng từng như vậy mất đi nữ nhân mà hắn yêu thương nhất.
Nên hiểu được nỗi đau của Ly Càng.

Bình Luận (0)
Comment