Nhóm dịch: Bánh BaoHãy nhìn về phía trước, quý trọng người nhà trước mắt.
Gia đình này, mặc dù nghèo, nhưng đều rất ấm áp.
Điền Tâm kiềm nén nước mắt để không rơi, cô nói với cả nhà.
“Ba mẹ, con không muốn học lên cao nữa nữa, con muốn ở nhà làm nông nghiệp.
”Điền Đại Hổ và Trương Quế Phương đều kinh ngạc, nửa ngày không kịp phản ứng.
Đứa nhỏ này khi nào chủ động buông tha suy nghĩ của mình chứ, đây chính là lần đầu tiên, có phải bị bà của cô đánh nên sợ không dám đọc sách hay không?“Con có thể nghĩ như vậy, mẹ rất vui vẻ.
”Con gái nói không muốn đọc sách nữa thì có thể làm gì chứ?Thím ấy không tin việc con gái nhà mình nói là thật, nhất định là bị Tần Đại Phượng đánh đến mức sợ hãi rồi từ bỏ việc đọc sách!Trương Quế Phương đau lòng khóc lên, kéo Điền Tâm đến trước mặt quan sát sắc mặt đứa nhỏ.
“Tâm Tâm, đừng sợ, bà con không dám đánh con nữa đâu, bởi vì mẹ giúp con trút giận rồi, mạnh mẽ chiến đấu với bà nội con!”“Bây giờ chân phải của bà con đã như tàn phế rồi, đó là do mẹ đánh đấy!”Vì đứa nhỏ mà Trương Quế Phương bất chấp tất cả, mang theo sự bất hiếu mắng chửi đấu tranh với Tần Đại Phượng.
Ngày đó nếu không phải Điền Đại Hổ từ nhà bác sĩ trở về, thì Tần Đại Phượng đã chết trong tay Trương Quế Phương.
Có mẹ ruột yêu thương thật tốt!Tình mẫu tử mà Điền Tâm khát vọng đã chiếm được, cô hạnh phúc đến rơi nước mắt.
“Mẹ, con nói đang nói thật, mẹ hãy tin con đi, con không phải vì bị Tần Đại Phượng đánh mới muốn dừng việc học tập.
”“Gia đình ta bây giờ là khó khăn đầu tiên, con không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân mình, mà phải suy nghĩ nhiều hơn cho gia đình này.
”“Ôi chao, con gái lớn của mẹ biết đau lòng cả nhà rồi.
”“Sao con gái mẹ lại hiểu chuyện như vậy, thương mẹ như thế.
”Trương Quế Phương quá cảm động, thím ấy giang tay ôm lấy Điền Tâm vuốt ve lưng cô.
“Mẹ biết, lý tưởng của con là đọc sách, là đi tới thành phố rộng lớn hơn, làm người chiến thắng.
”.